“Cầm lấy đi! Đưa từ nãy đến giờ mỏi muốn gãy tay rồi!”
Khúc Lệ San hơi trề môi, sau đó đưa tay lên đón nhận lon nước cocacola mát lạnh từ tay người đàn ông, cười trao phúng đáp lại dự nhiệt tình này.
“Hứ, ba năm rồi tính khí của anh vẫn đạo mạn như vậy! Chả biết dịu dàng gì hết!”
Người đàn ông vừa mới đến lắc đầu một cái, sau đó ngồi dịch bên cạnh cô gần hơn, một tay chống trên nền cỏ mềm mại, tay còn mại mở lon cà phê đen đưa lên miệng thưởng thức.
“Đang có chuyện gì buồn sao?”
Anh ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, đánh trống lảng chuyển sang chủ đề khác.
“Haiz, anh giai ạ, anh đang phớt lờ câu hỏi của em đó!”
Hách Duy liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thâm trầm.
“Vẫn khoẻ!”
Khúc Lệ San bĩu môi, bật mở non nước ngọt.
“Sao anh biết em ra tù mà đến đây?”
Anh ta im lặng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng trả lời.
“Tiện đường đi qua, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc mới tiến lại gần!”
“Hức, em cứ tưởng đàn anh nhận được tin em ra tù nên mới đến điểm hẹn cũ để gặp mặt!”
Nghe lời oán trách của cô, Hách Duy không nói gì thêm, lặng lẽ uống từng ngụm lớn cà phê.
Hách Duy là người theo đuổi cô suốt mười lăm năm qua, đến tận bây giờ anh ta vẫn độc thân.
Là vì trái tim này đã luôn giam giữ bóng hình của cô, không nỡ mở cửa đón nhận tình cảm của người khác.
Kể cả khi Khúc Lệ San có lấy chồng, anh ta vẫn lặng lẽ đứng sau dõi theo nụ cười tràn đàn sự hạnh phúc trên khuôn mặt của cô.
“Em và hắn ta… đã đường ai nấy đi rồi sao?”
Hách Duy nghe tin trước khi cô đi tù, cô và người đàn ông đó ly hôn.
Khúc Lệ San hoang mang trước câu nói của anh ta.
Đường ai nấy đi? Lẽ nào đàn anh đang nghĩ cô và Lục Triết Tần đã ly hôn?
Cô nhớ mình có nói với ai như vậy đâu chứ? Lẽ nào do cái miệng thối của Khúc Linh San đồn thổi?
Khi còn học cao trung, Khúc Lệ San luôn trêu đùa anh ta.
Không hiểu sao, nhìn dáng vẻ tức giận của Hách Duy, cô lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Cô gạt bỏ những ưu phiền sang một bên, tiếp tục làm cô bé tinh nghịch chọc giận anh ta.
“Phải làm sao đây?”
Khúc Lệ San gục mặt xuống hai bên đầu gối, giả vờ ấm ức khóc.
“Em làm sao vậy?”
Hách Duy lo lắng, quay sang nhìn cô.
“Em vừa mới ra tù… chưa được vui chơi đã bị ba ép cưới!”
“Cái gì? Em bị ép cưới?”
Khúc Lệ San sụt sịt, nói bằng giọng mũi.
“Em phải đi lấy chồng nữa rồi! Đang tuổi ăn tuổi lớn mà!”
Đoán ra ý đồ đùa cợt của cô, Hách Duy mỉm cười một cái, cố ý hùa theo cô.
“Vậy là sắp có người bỏ chú già này rồi. Không hiểu sao hôm nay cũng là ngày buồn của tôi.”
Khúc Lệ San tròn mắt nhìn người bên cạnh, cô thật sự không hiểu hàm ý ẩn sâu trong câu nói của đối phương.
“Đàn anh, anh đang nói gì thế? Hôm nay em buồn lắm đấy nha, em không biết cuộc đời của mình sẽ đi về đâu nữa khi bị giam lỏng trong căn nhà tài phiệt kia, ngày ngày chăm sóc người chồng vừa già lại tàn tật…”
Cô cố nặn vẻ mặt buồn bã mà đứng dậy, chỉnh gọn gàng bộ trang phục trên người, sau đó di chuyển đến hàng ghế đá vắng người gần đó, ngồi xuống thở dài một hơi.
“Em cũng cảm thấy tiếc nuối vô cùng khi phải lấy chồng sớm như vậy! Nhưng cũng vì vấn đề này mà giúp em thoát khỏi những tháng ngày đau thương mà mẹ và chị gái gây ra. Có như vậy em mới tự lập cuộc sống của mình!”
“Đàn anh, hình như em hết yêu đời như trước rồi…”
Người đàn ông lúc này cũng ngồi xuống ghế đá cùng cô, nhìn về bầu trời xa xăm một lúc lâu nhưng không thấy Khúc Lệ San nói gì cả nên anh đã quay sang nhìn cô, sau đó hỏi cô một câu.
“Hai mưới sáu tuổi mà còn kêu nhỏ?”
“Ứ hừ, dù sao người ta cũng đã từng trải qua một cuộc hôn nhân không hạnh phúc! Bây giờ em cảm thấy mình là một cô bé mười sáu tuổi, không nên lấy chồng sớm!”
Phụt!
Hách Duy bịp chặt miệng, cố nén đi tiếng cười trong lòng.
“Này, anh đang cười gì đó?”
“Không có gì!”
Nhanh như chớp, người đàn ông thay đổi sắc mặt đến chóng vánh. Vẻ lạnh lùng hững hờ bao phủ trên khuôn mặt điển trai, nhưng ánh mắt ấm áp vẫn luôn dán chặt trên gương mặt cô.
“Đám cưới của em có mời tôi không?”