Đây căn bản là một hợp đồng bất bình đẳng!
Có trách thì trách Khâu Mẫn bị thù hận che mắt che lòng, một lòng muốn trả thù, cũng không quá chú ý tới nội dung trên hợp đồng.
Bây giờ trong lòng Dư Tư Nhạc là phức tạp, có cảm giác rối loạn không cắt đi được.
Khóe miệng Khâu Mẫn từ từ vẽ ra một nụ cười điên rồ, “Dư Tư Nhạc, cô lại đây…Tôi có lời muốn nói với cô. Tôi chỉ nói cho cô, chỉ cho mình cô biết.”
Người Dư Tư Nhạc vẫn không nhúc nhích. Cô đồng cảm với Khâu Mẫn nhưng không có nghĩa là…Cô sẽ vì chuyện này mà làm những hành động khác.
Nhưng ở đây không chỉ có mình Dư Tư Nhạc mà còn có một đám nhân viên, ngay cả quản lý cao ốc cũng đứng đây.
Quản lý ăn mặc hết sức kiểu cách, bị chuyện này quấy rầy mà tới đây rồi anh ta lại khá bình tĩnh.
Rõ ràng rằng anh ta biết Dư Tư Nhạc. Anh ta nói: “Du tiểu thư…Nếu không thì…cô qua khuyên nhủ cô ấy xem?”
Dư Tư Nhạc rất muốn từ chối. Cô cảm thấy Khâu Mẫn đã không còn lý trí để nghe.
Quản lý cố ý coi thường sự từ chối trong mắt cô, nói tiếp, “Du tiểu thư, lát nữa sau khi cô đi qua thì kéo tay cô ấy, chúng tôi sẽ phối hợp kéo cô ấy lại. Cô cũng biết sau khi Khâu Mẫn nhảy xuống từ đâu thì nhất định tiếng tăm của cao ốc chúng tôi sẽ rớt thê thảm. TÔi không cho phép chuyện này xảy ra.”
Lúc này Dư Tư Nhạc mà từ chối thì nhất định sẽ ra vẻ cố ý gây sự.
Một sinh mệnh sống đặt trước mặt bạn, bạn lại thấy chết mà không cứu, ở đây có nhiều người nhìn vào như vậy, về tình về lý đều không thể nói được.
“Nghe theo sự sắp xếp của anh đi.” Dư Tư Nhạc thở ra một hơi, nhấc chân lên, đi về phía hàng rào bảo vệ.
Thân bất do kỷ, bốn chữ này có thể giải thích tình cảnh của cô rất dễ dàng.
Khâu Mẫn nhìn Dư Tư Nhạc từ từ tới gần, dường như cảm xúc đã khá hơn, nụ cười nơi khóe môi càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ.
Lúc Dư Tư Nhạc cách Khâu Mẫn hai bước…
Tay Khâu Mẫn bỗng bắt lấy cánh tay cô, “Đoán được tôi muốn nói gì với cô không?”
Sự điên cuồng áp chế trong lời nói bỗng chốc bộc phát ra.
Khâu Mẫn ôm chặt tay Dư Tư Nhạc, nhảy ra ngoài hàng rào bảo vệ, “Tôi muốn nói với cô rằng tôi hận cô. Tôi hận Du Lăng Thần! Tôi muốn cô chết cùng tôi!”
Trái tim Dư Tư Nhạc đập thình thịch tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mất đi nhịp điệu ổn định bình thường. Cánh tay bị một lực lớn kéo, gân tay gần như bị kéo thẳng trong nháy mắt, đau tới nỗi cô phát ra tiếng “shhhh”.
Lập tức, người phía sau hoảng loạn, đám người kêu to mau cứu người, mau kéo bọn họ lại.
Dư Tư Nhạc có thể nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, trong lòng không khỏi căng thẳng, trong đầu hiện ra khuôn mặt lạnh băng băng của anh hai. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩa, cô không nỡ bỏ anh hai.
Người càng ra khỏi hàng rào bảo vệ, Dư Tư Nhạc lại cảm nhận sự hoảng sợ trước khi chết một lần nữa.
Lần này, cô không muốn chết!
Tay bắt lung tung khắp nơi, cô đụng tới một vật thể cứng rắn mang theo cảm giác ấm áp, còn có đốt ngón tay rõ ràng.
Dư Tư Nhạc thình lình ý thức được…Đây là tay của người.
“Nắm chặt!” Giọng nói quen thuộc.
Dư Tư Nhạc cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, là gương mặt mà cô quen thuộc.
Anh hai.
Lần đầu tiên thấy trên mặt anh hai hiện lên vẻ mặt kia. Anh đang gấp gáp vì cô, trong mắt có sự lo lắng không che giấu được.
Dư Tư Nhạc cảm thấy cho dù chết cũng đáng.
Du Lăng Thần nhíu chặt mày, nửa người nhoài ra ngoài hàng rào bảo vệ. Anh sống chết nắm chặt lấy tay Dư Tư Nhạc, không chịu buông ra.
Một tay của Dư Tư Nhạc bị Khâu Mẫn nắm lấy, rõ ràng chỉ cách cái chết một đường mỏng manh nhưng Khâu Mẫn lại cười tới mức cực kỳ vui vẻ.