“Đường Nghi!”
Giai Di đang đi tụ tập với bạn bè nên chưa về, trong phòng chỉ còn lại ba người là Tứ Mao, Bạch Dữu và Hướng Đường Nghi.
Bạch Dữu chiều nay lúc đang đi lòng vòng quanh sân trường thì được nghe thấy một tin đồn rằng trong mấy ngày nghỉ lễ vừa qua, Hướng Đường Nghi có được cùng Ưng Sở đi dự một cuộc họp mặt với những đại gia tài phiệt hàng đầu cả nước, thì không nhịn được mà nhảy đến giường nằm của cô, hào hứng hỏi.
“Đường Nghi! Sao cậu sướng thế?! Có bạn trai được mời đi dự cuộc họp mặt tiền tỷ như vậy!”
Hướng Đường Nghi đang nằm thì bị lôi dậy, mặt mày ngơ ngác.
“Hả?”
Lần đầu tiên gặp mặt cô, ai cũng đều có một ấn tượng rất mạnh về một cô gái xinh đẹp như hoa, tính cách nhu mì, lại kín đáo đầy huyền bí, thực sự rất xứng để được so sánh với Tây Thi.
Bây giờ cô còn xinh đẹp hơn cả như vậy nữa. Cơ thể đầy đặn, mái tóc đen dài chảy dọc ở trên vai giống như những dòng thác nhỏ đổ xuống. Đôi mắt phượng hoàn hảo, long lanh sóng nước.
Hướng Đường Nghi giống như một bông hoa hồng đỏ thắm đang e ấp nở rộ, thật thử thách tính kiên nhẫn của người ta, nhịn không được mà tham lam muốn hái xuống, cất trong tay áo làm của riêng.
Dù ngày nào cũng nhìn thấy nhưng Bạch Dữu vẫn không thể ngừng xuýt xoa mỗi khi mặt đối mặt với Hướng Đường Nghi.
Cô gái này vẫn luôn rất tò mò về đời sống của những người ở trong giới thượng lưu, mà đề tài này thì ai mà chẳng có hứng thú.
“Nhà hàng năm sao ở đó trông như thế nào vậy? Có đẹp không?”
Hướng Đường Nghi nhìn vào đôi mắt long lanh của Bạch Dựu, chỉ mỉm cười, biết nếu mình mà không trả lời thì sẽ bị cô bạn này làm phiền suốt cả đêm.
“Đẹp lắm, tất cả đều ráp vàng.”
“Ôi khiếp! Xa xỉ vậy cơ á!”
“Không ráp vàng thì cũng ráp bạc.”
“Trời!”
Tứ Mao đang ngồi chòng chõng ở trên ghế xoay nghịch điện thoại cũng bị thu hút bởi đề tài nói chuyện của Hướng Đường Nghi và Bạch Dựu, lém lỉnh hỏi.
“Còn người tham gia thì sao? Vu tổng ấy, ngài ấy có đẹp trai như trong lời đồn không?”
Nhắc đến cái tên ấy, cả người của Hướng Đường Nghi lập tức cứng đờ.
Cô mỉm cười gượng gạo, gật đầu.
“Cực kì đẹp trai. Nếu như các cậu nhìn qua gương mặt của ngài ấy một lần, chắc chắn cả đời này đều không thể nào mà quên được.”
Bạch Dựu và Tứ Mao đều xuýt xoa chà hai lòng bàn tay vào nhau, quay sang nói với nhau.
“Đường Nghi bình thường mất dây thần kinh cảm thụ trai đẹp mà cũng phải khen vậy thì chắc chắn là cực cực cực đẹp trai rồi! Ước quá, giá gì mình cũng một lần được gặp ngài ấy.”
“Mơ quá đấy! Người ta là con trời, có cái c** mới đi gặp mày!”
“Hừ! Cái ai đánh thuế giấc mơ đâu mà phải ngại! Tao đã ước thì sẽ ước luôn! Tao ước mình sẽ được trở thành Vu thiếu phu nhân! Ngủ trong vòng tay của trai đẹp! Ngày ngày đều bơi trong đống tiền!”
Hướng Đường Nghi là người đứng ngoài, chỉ biết nhìn họ mà cười nhạt.
Vu Phùng Cửu thực sự không phải là một người như họ nghĩ đâu.
Anh vô cùng đáng sợ… Là một con ác quỷ chính hiệu…
Đang bị hai người kia lôi kéo miêu tả thêm về Vu Phùng Cửu, bỗng nhiên điện thoại ở trên gối nằm của cô rung lên.
Hướng Đường Nghi thầm cảm ơn trời đất vì nhờ cuộc gọi đến bất ngờ mà cô có cái cớ để thoát ra khỏi những câu hỏi dồn dập của hai người nọ. Nhưng vui còn chưa được bao lâu thì cô phát hiện ra người gọi tới tên chỉ vỏn vẹn một chữ:
Z.
Hướng Đường Nghi không suy nghĩ nhiều, ngay lập tức dập điện thoại lại không nghe.
Nhưng rất nhanh sau đó đã có tin nhắn gửi tới cô, khiến cho cô cảm thấy bất an, hai cánh môi run rẩy mím vào nhau.
[Z]: Anh đang đợi em ở cổng sau kí túc xá nữ, anh muốn gặp em. [Z]: Nếu như em không xuống, anh sẽ tự lên để tìm em.