– Thư phu nhân, nếu ngươi đã muốn giết ta, như vậy thì đừng trách ta độc ác!
Trải qua trận này, Sở Vân xem như đã triệt để nhận thức được bản tính của Thư phu nhân. Bất quá nếu muốn đối phó với nàng, Sở Vân hiểu rõ, với thực lực hiện tại của bản thân, hoàn toàn không đủ. Mấu chốt nhất chính là thân phận của nàng, Thư phu nhân — thê tử của nghĩa phụ Thư Thiên Hào.
– Mình giết bà ta, như vậy nghĩa phụ phải làm sao bây giờ?
Sở Vân nhíu mày, ánh mắt phiêu miểu bất định, chỉ thoáng cái phảng phất đã trở về mười mấy năm trước. Khi đó, hắn còn nhỏ không nhớ được quá nhiều chuyện. Nhưng chuyện này đã để lại cho hắn một ấn tượng quá sâu sắc khiến cho hắn luôn ghi nhớ trong thâm tâm.
Hình như đó là một hòn đảo hoang không có bất cứ một loại thực vật nào, chỉ có hai người hắn cùng nghĩa phụ Thư Thiên Thào. Hắn gào khóc lả đi vì đói. Chính xác đã mấy ngày mấy đêm hắn chưa được ăn cái gì. Vẻ mặt Thư Thiên Hào cũng đầy mệt mỏi, khốn đốn, cho dù hắn an ủi như thế nào, cũng không thể khiến cho Sở Vân ngừng khóc. Rốt cục bờ môi tái nhợt của hắn mấy mắp vài cái, bỗng nhiên cắn răng rút đại đao ra. Ánh đao lóe lên, hàn ý lóe sáng, Sở Vân lập tức bị dọa đến ngốc trệ quên cả khốc. Sau đó, tầm mắt của hắn nhau chóng bị màu đỏ tươi bao phủ, cánh tay trái của Thư Thiên Hào bị chặt đứt đến tận gốc!
….
Từ đó cho đến nhiều năm sau này, Sở Vân đều mơ thấy cảnh tượng đó. Tình cảnh rõ mồn một, giống như là chỉ vừa mới phát sinh ngày hôm qua. Có lẽ Thư Thiên Hào cho rằng khi đó Sở Vân quá nhỏ cho nên đã quên. Mang chuyện cánh tay trái, quy kết thành một sự tình ngoài ý muốn. Về phần là sự tình ngoài ý muốn gì, hắn không hề tiết lộ.
Ngoại nhân cảm khái, sau khi Thư Thiên Hào tự đoạn đi một tay, hùng tâm tráng trí đã mất, không còn là Chư Tinh Mãnh Hổ của ngày xưa.
Cho dù là tam lão, Thư phu nhân cũng không biết được chân tướng thực sự ở trong đó.
Cánh tay trái của Thư Thiên Hào đoạn vì Sở vân!
Tự chặt cánh tay trái để hắn ăn!
Chính là dựa vào cánh tay trái đó, Sở Vân mới có thể giãy dụa sống sót trong lần tuyệt cảnh đó!
Đây là ân tình như thế nào? Tuy rằng Thư Thiên Hào không phải là người thân sinh ra Sở Vân, nhưng lại có ân tái tạo. Vì Sở Vân, nam tử này đã bỏ qua tôn nghiêm, bỏ lại hùng tâm tráng trí của cả đời mình…
Đây là ân tình đến bực nào!
Mà bây giờ nghĩa tử hắn bỏ ra cánh tay trái cứu sống, lại muốn đối phó với thê tử của hắn… Sở Vân cảm thấy khó xử, nội tâm vô cùng phiền muộn!
Hắn là người sát phạt quyết đoán, nếu là địch nhân hắn lập tức vung đao chém tới, chưa từng lòng dạ đàn bà. Nhưng đây lại là Thư phu nhân, thê tử của nghĩa phụ hắn.
Sở Vân do dự đồ đao, trong lòng cũng đang run rẩy, cảm thấy vô cùng nan giải.
Cuối cùng hắn mạnh mẽ đè ép cảm giác hỗn loạn trong lòng xuống, chấn định tâm thần thầm nghĩ.
– Bất kể như thế nào, Thư phu nhân ngăn cản đại kế của ta, chắc chắn phải gạt bỏ.
Trước tiên ta cứ đoạt lấy vị trí đệ nhất trong lễ thành niên, sau đó nhập học Thư Viện Thiên Ca đã! Ngày mai là lần khảo hạch thứ ba, tin tưởng rằng nếu ta xuất hiện, nhất định sẽ khiến cho nàng phi thường sợ hãi!
Hừ! Cứ chờ xem… Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hôm sau, trong địa đàn.
– Sao tên tiểu gia hỏa Sở Vân kia còn chưa đến?
Ngự yêu sư địa đàn cảm thấy vô cùng lo lắng, lúc này đã sắp bắt đầu lần khảo hạch thứ ba, nếu như đến muộn sẽ bị tước đoạt tư cách khảo hạch. Đến lúc đó thành tích của hai lần trước cũng bị hủy bỏ.
