Hai chiếc xe moto chạy vùn vụt trên đường, đột nhiên cô cảm thấy túi áo mình đang rung lên, là An Huyệt gọi đến cũng may cô đang đeo tai nghe bluetooth để nghe nhạc nên có thể nghe điện thoại.
– Alo, sao vậy An Huyệt? Tớ đang trên đường về nhà – cô nói.
– ‘Tiểu Sở cứu tớ’ – An Huyệt giọng run run nói.
– Sao vậy? Cậu bị làm sao? – cô hỏi.
Thẩm Hoắc Nam đang lái xe cũng nghe thấy có chút hiếu kì nhìn cô qua gương chiếu hậu.
– ‘Đám người muốn giết tớ lại đến rồi, bọn họ đang ở trong nhà tìm tớ’ – An Huyệt nói.
Cô nghe câu trả lời của An Huyệt liền kinh ngạc không thôi, sao họ lại tìm đến An Huyệt chẳng lẽ họ đã biết cô giả làm An Huyệt sao? Sao có thể chứ?
– Cậu bình tỉnh trốn thật kỹ đừng phát ra tiếng động, tớ lập tức đến cứu cậu – cô trả lời.
– ‘Tớ sợ bản thân không đợi được đến lúc cậu về’ – An Huyệt nói.
– Đừng suy nghĩ tiêu cực, ở trên tầng thượng có một cái bồn nước tuy còn rất mới nhưng không sử dụng cậu hãy trốn vào đó trước, tớ đến ngay –
Cô nhanh chóng ngắt máy, nói với Thẩm Hoắc Nam:
– Em cần về nhà riêng anh có thể làm cách nào trở về đó nhanh hay không An Huyệt đang gặp nguy hiểm –
– Em muốn trở về cũng cần ít nhất 2 giờ đồng hồ, hơn nữa em không thể về đó – anh trả lời.
– Anh cứ đưa em về, em hứa sẽ che chắn kỹ không để bản thân xảy ra chuyện, em sẽ nhờ người hỗ trợ – cô nói.
Anh lập tức quay đầu xe, Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn theo sau thấy thế cũng chạy theo anh, họ tăng tốc chạy song song với anh.
– Hai người đi đâu vậy? – Trác Vỹ hỏi.
– An Huyệt gặp nguy em phải trở về – cô trả lời.
– Em điên sao về đó chẳng khác nào nộp mạng, Hoắc Nam cậu không ngăn cản em ấy? – Trác Vỹ hỏi.
– Gọi người của chúng ta đến – anh nói.
Trác Vỹ biết một khi anh đã quyết định thì dù trời có sập xuống cũng không ngăn cản được anh, Tiểu Sở lại có tính tình trượng nghĩa, bạn bè như người thân, cô chắc chắn sẽ không bỏ mặc An Huyệt.
Trác Vỹ hết cách đành gọi người của bọn họ đến nhà riêng của cô được thì sẽ ra tay cứu An Huyệt.
Cô thì không ngừng gọi điện thoại cho Nam Phong bây giờ chỉ có hắn giúp được cô, tiếng chuông cứ vang lên nhưng không có người nghe máy khiến lòng cô như lửa đốt.
Cô gọi lần cuối nếu không được cô sẽ không làm phiền hắn ta nữa.
– ‘Alo, Tiểu Sở’ –
Cô thở phào nhẹ nhõm cuối cùng hắn cũng nghe máy.
– ‘Tiểu Sở sao vậy? Có chuyện gì sao?’ – Nam Phong hỏi.
– Nam Phong bây giờ An Huyệt đang gặp nguy tại nhà riêng của tôi, anh có thể giúp tôi không? – cô hỏi.
– ‘Em không cần lo, tôi lập tức đến đó cứu An Huyệt giúp em’ – Nam Phong trả lời.
– Cảm ơn anh trước – cô nói.
Cả hai ngắt máy, trong lòng cô rối như tơ vò. Trên đường đi cô không ngừng hối thúc anh chạy nhanh hơn, nghe giọng điệu lo lắng của cô anh liền nói:
– Tiểu Sở em đừng quá lo, anh đã gọi người của anh đến hơn nữa còn có Nam Phong chi viện –
– Nhưng em không thể yên tâm được – cô trả lời.
– Em thả lỏng bản thân một chút, sẽ đến nơi nhanh thôi – anh nói.
Cô biết anh đang an ủi cô, cô cũng không muốn làm anh lo lắng nhưng cô vẫn không thể yên lòng được, tuy An Huyệt là bạn thân của nguyên chủ nhưng không biết từ lúc nào cô đã xem An Huyệt là bạn thân của chính mình, là người thân của mình, cô không muốn An Huyệt xảy ra chuyện.