Trong chốc lát anh chẳng còn phân biệt được là cô thật sự từng nói hay là ở trong mơ.
Đột nhiên cảnh tượng bị nhốt lại trong phòng tối lúc nhỏ vụt qua trong đầu anh. Xung quanh vang lên âm thanh của Nghê Yến Quy.
Tên gầy nhìn xuống dưới: “Không phải chết rồi đó chứ?” Lời vừa dứt, gã thấy một bàn tay giơ lên.
Khớp xương bàn tay đó thon dài, trên ngón tay có vết chai bày ra hành động giống như đang cấu véo.
Tên gầy muốn đi ấn điều khiển từ xa nhưng lại bị tóm lấy tay. Gã sợ ngây người, đạp chân muốn đá Trần Nhung.
Trần Nhung dùng bàn tay khác chống mép gạch men ngoi lên. Sắc mặt của anh rất trắng, trán có mồ hôi, trên cổ cũng có mồ hôi lưu lại.
Tên gầy không kịp ngẫm nghĩ, nóng như thế sao? Gã nhìn thấy ánh mắt của Trần Nhung giống như ma quỷ, hung ác muốn giết.
“A a a.” Tên gầy té nhào trên đất, chỉ vào Trần Nhung rồi: “Cậu ta điên rồi, cậu ta điên rồi.”
Người đàn ông phát tờ rơi vừa vào bên trong đi vệ sinh thì nghe thấy tiếng hô hoán của tên gầy, xách quần xông ra. Anh ta nhíu mày nhìn: “Tên bốn mắt?”
Trần Nhung bỏ tay tên gầy ra, đứng dậy: “Kính của tôi bị vỡ rồi.”
Người đàn ông phát tờ rơi tưởng rằng Trần Nhung đang kháng nghị cách gọi “tên bốn mắt”. Anh ta gọi càng to: “Tên bốn mắt, người mày chưa hỏng à?”
“Có!” Tên gầy và Trần Nhung cùng lúc trả lời.
Hai tay Trần Nhung đút vào túi quần vì lạnh. Tỉnh lại từ trong mơ chưa từng thấy ấm lên. Anh thản nhiên nói: “Hỏng mới tốt.”
Người đàn ông phát tờ rơi không hiểu lời Trần Nhung. Xu lợi tránh hại là bản năng, anh ta và tên gầy chưa từng gặp Trần Nhung trước đây. Nhưng mà có thể đẩy Sử Uy Trí vào tù thì không phải người thường. Người đàn ông phát tờ rơi biết được nguy hiểm nên liên tục lùi bước.
Tên gầy không còn nhìn nữa, lén lút móc một ống tiêm ra định nhân cơ hội Trần Nhung và người đàn ông phát tờ rơi nói chuyện chích vào Trần Nhung. Gã rón ra rón rén.
Trần Nhung như có mắt sau lưng, bất ngờ xoay người, đạp trúng eo của tên gầy.
Biểu cảm của tên gầy bỗng chốc không thể kiểm soát được, mắt mở to, cánh mũi run rẩy, ngã xuống, ống tiêm trên tay rơi khỏi tay của gã.
Người đàn ông phát tờ rơi sa sầm mặt: “Mẹ nó, hôm qua chưa giết được mày?” Anh ta nắm bàn tay lại.
Trần Nhung hỏi: “Sử Trí Uy đâu?”
“Đối phó với thằng oắt như mày, bọn tao thừa sức.” Nói xong câu này, người đàn ông phát tờ rơi bị một nắm đấm đánh lệch mũi, té ngã trên đất.
Trần Nhung ngồi xổm xuống, năm ngón tay tóm chặt tóc của người đàn ông phát tờ rơi, kéo anh ta tới trước mặt mình: “Cảm ơn sự chiêu đãi tối qua của chúng mày, nếu không thì tao không dễ động tay.” Nói rất nhẹ nhàng giống như thật sự biết ơn.
Người đàn ông phát tờ rơi nghe được, da đầu muốn nổ tung. Anh ta biết ý của Trần Nhung là: người trải nghiệm qua thí nghiệm loại bỏ giác quan, bị kích thích quá mức, lý do đánh người rất đầy đủ. Bệnh thần kinh vẫn còn có thể xử lý nhẹ theo pháp luật.
Trần Nhung vỗ vào mặt người đàn ông phát tờ rơi: “Đừng run rẩy.”
“Tha mạng đi, tha mạng đi mà.” Người đàn ông phát tờ rơi nhận ra không chỉ cả người anh ta run rẩy. Người kiểm soát là Trần Nhung, vậy mà lòng bàn tay toát đầy mồ hôi lạnh, ướt đẫm.
Không phải thật sự thành người điên đấy chứ……. Người đàn ông phát tờ rơi rụt rè.
Trần Nhung: “Sử Trí Uy đâu?”
Người đàn ông phát tờ rơi: “Anh Uy hôm nay phải ra biển……..”
“Ồ.” Trần Nhung đi tới trước mặt tên gầy.
Tên gầy không ngừng dịch mông về sau: “Đừng giết tôi.”
Trần Nhung nhặt ống tiêm trên đất: “Đây là cái gì?”
Tên gầy ngập ngừng: “Thuốc an thần.”
“Có độc sao?”
“Không có….thì phải.”
Trần Nhung đẩy ống tiêm, một tay luồn qua ót tên gầy. Anh vứt kim tiêm đi, móc kính ra đeo lên.
Anh quay đầu nhìn một cái rồi rời đi.
Người đàn ông phát tờ rơi lập tức gọi điện thoại cho Sử Trí Uy: “Anh Uy, thằng bốn mắt hình như bị ép điên rồi. Tinh thần thất thường lắm.”
*
Tối qua trước khi đi ngủ, Triệu Khâm Thư nhìn giường trống không của Trần Nhung: “Có bạn gái tốt thật. Đêm cũng không về phòng.”
Ký túc xá chẳng một ai lo lắng cho Trần Nhung.
Nghê Yến Quy nói chúc ngủ ngon với anh trước, sau đó cũng không làm phiền anh nữa.
Sáng sớm, anh không tới chạy bộ.
Cô gửi tin nhắn nhưng anh cũng không trả lời. Cô gửi âm thanh cho anh, mời gọi video, cuối cùng gọi điện thoại thì nhận ra anh tắt máy.
Cô hỏi Triệu Khâm Thư trên WeChat.
Triệu Khâm Thư thấy lạ: “Tối qua không phải cậu ấy ở cùng cậu à?”
Nghê Yến Quy giật mình: “Anh ấy không về sao?”
“Không.” Triệu Khâm Thư rút lại lời đùa: “Tối qua cậu ta có gì đó không đúng không?”
Cô suy nghĩ một lúc: “Không có.”
Triệu Khâm Thư: “Mình đi báo giáo viên.”
Nghê Yến Quy bước nhanh ra ngoài trường.
Nếu nói tối qua có chỗ nào khác bình thường, vậy thì là cô nhìn thấy Sử Trí Uy. Có lẽ Sử Trí Uy nghe ngóng được bạn trai cô nên ra tay với anh trước rồi.
Nghê Yến Quy chạy như điên. Tới cổng trường, cô nhìn thấy bóng dáng Trần Nhung phía xa: “Nhung Nhung.”
Dưới ánh mặt trời, Trần Nhung đi một mạch tới. Nhưng mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều khiến cả lưng anh đều ướt đẫm. Hơi thở của anh cũng gấp gáp.
Cô để ý được khuôn mặt tái nhợt của anh cùng với vết nứt trên kính. Vết nứt trên mắt kính trái giống như cứa vào mắt của anh.
Anh cúi đầu dựa vào vai cô: “Nghê Nghê.”
Không biết vì sao cô cảm thấy anh yếu đuối hơn bất cứ lúc nào. Cô ôm ghì lấy anh, chạm tới mồ hôi lạnh đầy lưng anh: “Xảy ra chuyện gì thế? Có phải ai bắt nạt anh không? Anh nói với em đi, em đòi công bằng cho anh.”
“Nghê Nghê, anh lạnh.”
Anh biết mình tới bệnh viện với Nghê Yến Quy nhưng bên tai cứ nghe thấy: “Giống như quái vật vậy.”
Anh ấn vào môi cô: “Nghê Nghê, đừng nói chuyện.”
Nghê Yến Quy không hỏi mà chỉ nói: “Nhung Nhung, đừng sợ, có em ở đây.”
Anh vẫn khăng khăng: “Đừng nói chuyện, đừng nói.”
Cô chỉ đành ngồi bên cạnh anh: “Ừm.”
Anh cao hơn cô nhưng nghiêng đầu qua tìm chỗ dựa trên bả vai cô.
Nghê Yến Quy không thể không ngồi thẳng người để anh dựa thoải mái hơn chút.
Chiếc kính vỡ một nửa của Trần Nhung đã được thu lại. Anh nhấc mí mắt.
Trước mặt là gò má đỏ bừng mịn màng của thiếu nữ vô cùng đáng yêu. Anh vô thức vươn tay tới xoa nhẹ.
Nghê Yến Quy dùng gò má đè đầu của anh nói: “Anh nóng quá. Bác sĩ nói anh sốt rồi.”
“Thế à?” Nhưng anh rõ ràng rất lạnh, gió đông giống như mũi khoan vậy: “Nghê Nghê, anh lạnh.”
Cô choàng áo khoác của mình lên bờ vai của anh, hai tay xoa tay của anh: “Y tá đang chế thuốc, một lúc nữa được xong rồi.”
Trần Nhung mệt rã rời lại không muốn nhắm mắt, rồi bỗng nhiên nói: “Nghê Nghê, anh không thích tối.”
Hưởng thụ không phải thích.
Người chỉ có bóng tối là bản thân anh. Vậy người khiêm tốn lễ phép kia là ai? Đó là “Trần Nhung” mà cả thế giới đều quen biết.
Không phải anh.