Cả đám chạy tới: “Mộng Mộng, Mộng Mộng!”
“Thầy ơi…” Có một bạn nữ sắp khóc lên. Chuyện gì thế này, bọn họ chỉ ra ngoài chơi có một chuyến thôi, sao lại xảy ra lắm chuyện như vậy?
“Đừng kêu, đừng kêu…” Phương Khả Mông bị Hứa Vị lay đến mức sắp xuống chầu ông bà. Anh chống cánh tay ngồi dậy, dựa lên chân ghế, anh vẫn còn muốn giữ lại chút danh dự cho Lâm Sơ Đông trước những bạn học này.
“Mộng Mộng ơi, sao thầy lại ngã dưới đất?”
“Báo cảnh sát đi, mau báo cảnh sát đi, tôi thấy bất thường quá, hu hu…”
“Tôi muốn về nhà.”
“Mộng cục cưng, thầy biết là ai làm đúng không?”
“Mộng Mộng nói cho tụi em biết, để tụi em báo cảnh sát!”
Phương Khả Mông thở dài: “Mấy em sẽ biết nhanh thôi.”
Mọi người nhìn nhau, sao trông Mộng Mộng thất vọng với đau lòng quá vậy?
Lúc điểm danh và chuẩn bị kỹ càng mọi thứ để về trường mới phát hiện lớp trưởng của bọn họ biến mất rồi. Phương Khả Mông im lặng một lúc rồi nói: “Chúng ta về trước thôi.”
Anh đã báo cảnh sát và thông báo cho phụ huynh của hai bên. Mọi chuyện còn lại để cảnh sát và phụ huynh giải quyết, điều này vượt quá quyền hạn xử lý của một giáo viên.
Phương Khả Mông tỏ ra rất nghiêm túc, không ai dám nói gì.
Trên đường về có một nhóm người đoán ra được là Lâm Sơ Đông làm, nhưng bọn họ vẫn buồn lòng. Suy đoán ấy đáng sợ quá, lớp trưởng bình thường luôn ngay thẳng tỏa sáng, có đôi lúc còn biết xấu hổ của lớp họ, không giống kẻ có thể làm ra chuyện hại người như này.
“Phí Lan, em buồn ngủ quá.” Diệp Lệnh Úy dựa lên vai Phí Lan, cậu mặc hoodie của Phí Lan bên trong, ở ngoài mặc áo khoác của Cao Lâm Hạo, che kín cả người.
Cao Lâm Hạo nhoài người lên lưng ghế, đưa tay ra sờ trán cậu: “Không sốt, vẫn ổn.”
Diệp Lệnh Úy vẫn cứ chui đầu* vào cổ của Phí Lan. Phí Lan nghiêng rồi lại né, thực sự đã hết đường lui rồi. Hắn buồn cười, nói: “Em đang khoan* cái gì hả?”
(*) Raw ở 2 chỗ này đều là 钻, có nghĩa là khoan, cũng có nghĩa là chui vào :))))
Diệp Lệnh Úy mở mắt: “Em sợ mà.”
Phí Lan hơi giật mình, sau đó giơ tay ra nhẹ nhàng đỡ đầu của Diệp Lệnh Úy đặt lên bả vai mình: “Không sao nữa rồi.”
Lâm Sơ Đông không lên xe, chứng minh rằng cậu ta vẫn còn ở thị trấn.
Phí Lan buông hàng mi, lấy điện thoại ra.
Hắn không phải học sinh ngoan, kết quả học tập hồi cấp 2 tốt nhưng vẫn đánh nhau, chuyện tốt chuyện xấu gì hắn cũng từng làm rồi. Người được hắn đánh giá cao đương nhiên cũng không kém cỏi.
[Anh Lan, sao đấy?] Bên kia trả lời rất nhanh. [Giúp một chuyện.]Lúc xe sắp vào địa phận thành phố, Diệp Lệnh Úy bị sốt. Xe buýt đổi đích đến từ trường học thành bệnh viện, bẻ lái một cú làm Cao Lâm Hạo suýt ngã tại chỗ.
Trong khoa cấp cứu của bệnh viện.
Lần đầu tiên ở đây náo nhiệt như thế. Một đám học sinh còn mang balo đứng chen nhau ở hành lang, vịn vào cửa phòng mà ngó. Một chị điều dưỡng cầm chỉ định của bác sĩ bước ra ngoài, bị cảnh tượng này dọa cho hết hồn. Cô lập tức nói trêu: “Trong đó là bạn học của mấy đứa nhỉ? Chắc là cậu bé được lòng mọi người lắm.”
“Không đâu ạ, đó là cục cưng của tụi em.” Hứa Vị nói ngay.
Cao Lâm Hạo giơ tay đập cậu ta một cái: “Có biết xấu hổ không hả hả hả?”
“Người nhà đi nộp viện phí, sau đó cầm thuốc về.” Nhìn đám học sinh cấp ba láo nháo nên cũng hơi đau đầu. Cô vừa đưa tờ đơn ra, cả đám đều đưa tay ra lấy.
“Em đi em đi, em là người nhà.”
“Cậu không biết xấu hổ thiệt mà, cậu á? Cậu là người nhà á?”
“Em đi em đi cho, em là chị cậu ấy.”
“Cút cút cút, tôi đi, tôi có tiền.”
Điều dưỡng bị ồn tới nỗi đau đầu, may là bây giờ không bận lắm, nếu không chắc phải đuổi hết ra ngoài.
“Em đi.”
Tờ đơn trong tay được lấy đi. Cậu trai buông mắt, tiếng nói không to lắm, quần áo không quá nổi bật. Hắn đứng ở đó, cả đám đang lao nhao bất chợt im lặng như bị cấm khẩu.
Phí Lan ngẩng đầu nói cảm ơn với điều dưỡng, sau đó đi đóng tiền.
Điều dưỡng còn phải chờ lấy thuốc được cầm về. Lúc cô đứng chờ ở cửa, bọn Hứa Vị liền nhắm vào cô mà hỏi đông hỏi tây.
“Cậu ấy không sao chứ chị?”
“Em có thể vào trong xem không?”
“Chị đẹp ghê đó.”
“Không vào được nha,” Điều dưỡng cười, nói: “Thầy của mấy đứa vào là đủ rồi, mấy đứa ngoan ngoãn đứng đợi ở ngoài, đừng làm ồn nhé.”
Sau khi lấy được thuốc thì cô vào trong, cửa từ từ đóng lại, tầm mắt của Phí Lan bị cắt đứt.
Phương Khả Mông cũng đi ra, mọi người liền xông lên như ong vỡ tổ. Phương Khả Mông bảo im lặng, bọn họ liền nói nhỏ lại.
“Vẫn ổn, đã làm kiểm tra xong, chỉ là hơi thiếu oxy, thở oxy một lúc rồi hạ sốt là được.” Phương Khả Mông cũng thở phào, may là không bị sao.
Phương Khả Mông nói xong thì nhìn về phía Phí Lan: “Phí Lan, em ở lại đây, những bạn khác theo thầy về trường, thầy còn việc phải xử lý.”
Cảnh sát gọi tới, phụ huynh của Lâm Sơ Đông cũng đã đến, còn có thêm Diệp Sầm. Diệp Sầm nhận được điện thoại là chạy tới trường ngay, chuyện Diệp Lệnh Úy vào bệnh viện Phương Khả Mông vẫn chưa kịp báo cho Diệp Sầm.
“Em cũng phải ở lại.”
“Em cũng thế em cũng thế!”
“Mộng Mộng em muốn ở lại!”
Phương Khả Mông hơi chần chừ: “Theo thầy về đi, bình thường có thấy mấy em đoàn kết thế này đâu. Mấy đứa ở đây cản đường lắm, mau, về thôi.”
Bất đắc dĩ phải rời đi, Phương Khả Mông nhìn Cao Lâm Hạo đang bám lên khung cửa như loài bò sát thì thấy tức cười, đưa tay ra kéo cậu ta về: “Suýt nữa quên em.”
Lúc Phí Lan đi vào, điều dưỡng và bác sĩ đứng trong phòng đều bất ngờ.
Hắn nhẹ nhàng ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh, trong hơi tủi thân. Cậu con trai trên giường nghe tiếng bèn từ từ mở mắt ra, giơ tay muốn nắm. Phí Lan bắt lấy tay Diệp Lệnh Úy, xoa xoa ngón tay cậu như đang vỗ về.
Hai đứa trẻ này, trông đẹp trai thật đấy.
“Là Lâm Sơ Đông làm đúng không anh?” Diệp Lệnh Úy nhỏ giọng hỏi.
Phí Lan còn chưa nói, Diệp Lệnh Úy đã xụ mặt: “Bắt cậu ta.”
Phí Lan nhếch miệng: “Không thích nữa à?”
Diệp Lệnh Úy lắc đầu: “Em vốn đâu có thích cậu ta, chỉ cảm thấy cậu ta giống anh hồi trước thôi.”
“Đều giỏi như nhau, đối xử với em cũng tốt.” Nhưng sau đó cậu phát hiện, Lâm Sơ Đông đối xử với ai cũng tốt như thế, còn Phí Lan chỉ tốt với một mình cậu.
“Vậy em xem cậu ta là anh trai mà thích à?” Phí Lan hỏi sâu xa. Bàn tay nắm lấy tay Diệp Lệnh Úy của hắn hơi gồng lên, tựa như đã quyết định việc gì đó.
Không hiểu sao tự dưng Phí Lan lại hỏi thế, Diệp Lệnh Úy bảo không phải.
“Vậy tại sao?” Trong câu nói của Phí Lan pha một chút khó hiểu, cũng pha thêm một chút không cam lòng: “Tại sao anh chỉ là anh trai?”
Diệp Lệnh Úy sửng sốt, trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm giác tim mình như ngừng đập. Cậu há miệng, đón nhận ánh mắt của Phí Lan, hỏi bằng giọng lắp bắp: “Cái… cái gì?”
Phí Lan nhìn Diệp Lệnh Úy, một lúc lâu sau, hắn cười: “Không có gì, giỡn với em đó.”
Vẫn còn quá vội vàng, chờ thêm chút nữa, sắp thu lưới được rồi.
–
Trong phòng họp hơi hẹp của trường học hiện đang rối bời.
Thật ra chủ yếu là do Lý Lam cự cãi.
“Các người có ý gì? Xảy ra chuyện là đẩy lên đầu con trai tôi?”
Lý Lam vỗ bàn một cái thật to, nước bọt văng tung tóe. Chỉ cần là chuyện liên quan tới con trai mình, thân là mẹ, cô ta sẽ trở thành một con sư tử cái bị chọc giận: “Giết người? Ai tin? Bình thường con trai tôi gặp ăn mày trên đường cũng sẽ bỏ tiền ra giúp, các người lại bảo nó giết người!! Sao nó có thể giết người được cơ chứ!”
Lý Lam không tranh luận mà cô ta thật sự cảm thấy Lâm Sơ Đông không thể nào giết người được.
“Cô Lý, cô bình tĩnh lại đi,” Phương Khả Mông nói, “Thân là giáo viên chủ nhiệm của Lâm Sơ Đông, tôi cũng hiểu rõ con người em ấy. Tôi biết em ấy là đứa bé ngoan, nhưng mà camera không thể nào dối người được. Tôi là giáo viên chủ nhiệm, tôi cũng thấy rất đau lòng.”
Lý Lam run rẩy: “Camera, camera gì?”
Cảnh sát mở đoạn camera lên. Trong hình thể hiện rõ quá trình Lâm Sơ Đông xuống ao như thế nào, sau đó kéo Diệp Lệnh Úy xuống nước ra làm sao, xong lại chạy trốn, cả đoạn phim ngắn sau khi cậu ta hoảng hồn chạy ra khỏi phòng của Phương Khả Mông đến một nhà nghỉ gần đó.
Lý Lam xem xong thì không thể cãi lại được, chỉ có thể lặp đi lặp lại câu không thể nào.
Vẻ mặt của Diệp Sầm lạnh lẽo. Anh nhìn thấy Diệp Lệnh Úy bị kéo xuống, thấy cậu giãy giụa, anh đau lòng đến mức nghẹt thở.
Chuyện này chẳng cần điều tra nữa, camera đã nói rõ mọi chuyện.
Diệp Sầm dựa lưng vào ghế ngồi, cất giọng lạnh lùng nhưng rất đúng mực: “Tôi hy vọng chuyện này sẽ được giải quyết bằng pháp luật.”
Ý là từ chối giải quyết riêng.
“Đây là chuyện dĩ nhiên. Việc này được tính vào phạm tội, người bị hại có quyền truy cứu trách nhiệm.”
Lý Lam bấy giờ mới lấy lại tinh thần. Cô ta đi vòng qua bàn họp, nhào tới dưới chân của Diệp Sầm, ôm lấy chân anh: “Tôi biết, tôi biết rồi, tôi thay nó xin lỗi cậu, tôi dập đầu với cậu, tôi cũng có thể lạy Diệp Lệnh Úy! Van xin cậu niệm tình nó vẫn còn là trẻ con, tha cho nó một lần đi!”
Cô không dám nói rằng dù gì Diệp Lệnh Úy vẫn chưa chết, nếu nói thế, tình hình chỉ có thể chuyển biến xấu hơn.
Phương Khả Mông chưa từng gặp người nào như Lý Lam, nhìn không nổi nữa, anh bèn cố gắng đỡ cô ta dậy. Lý Lam giãy ra, vẫn nhất mực nhìn chằm chằm Diệp Sầm bằng ánh mắt mong mỏi, “Tôi sẽ bắt Lâm Sơ Đông chuyển trường, sau này không cho nó về Thân Thành nữa. Nó sẽ không xuất hiện trước mặt các cậu, có thể tha cho nó lần này không.”
Lý Lam nói với vẻ tuyệt vọng: “Nếu thật sự bắt nó, cả đời này của nó sẽ tàn, nó là đứa trẻ có tương lai xán lạn như thế…”
Nói xong, ngay cả hiệu trưởng cũng thấy hơi xiêu lòng. Ông vừa định đứng dậy nói đỡ cho Lâm Sơ Đông một chút, lại nhận được ánh mắt ra hiệu cho ông ngồi xuống của Phương Khả Mông.
“Tôi sẽ không giải quyết riêng.” Diệp Sầm thờ ơ không hề bị dao động. Không biết là nghĩ tới chuyện gì, anh cúi đầu nhìn Lý Lam, nói chậm rãi: “Nó là trẻ con, em út của tôi cũng là trẻ con.”
Em út của anh chịu nhiều khổ cực như thế.
Anh không thể để cho bất kì kẻ nào bắt nạt cậu nữa, gồm cả anh.
Trong camera, Lâm Sơ Đông trốn trong một nhà nghỉ. Nhà nghỉ này không hợp pháp, chỉ là một căn nhà trong thị trấn do người dân tự cải tạo. Camera ở bên ngoài vẫn đối diện với cửa lớn, Lâm Sơ Đông chưa từng đi ra lần nào, chắc hẳn vẫn còn trốn bên trong. Cảnh sát, Phương Khả Mông và Lý Lam vội vàng chạy tới.
Gõ cửa nhưng không có ai đáp, họ phá cửa mà vào.
Trong phòng mở đèn nhưng lại im ắng, không có lấy một bóng người. Điện thoại Lâm Sơ Đông rơi trên mặt đất.
Lý Lam vội chạy qua, nhặt điện thoại lên: “Không thể nào, nó không thể bỏ điện thoại ở đây, chắc chắn nó xảy ra chuyện rồi!”
Không hiểu sao cửa sổ phòng lại mở ra, trời không nóng, gió thổi vù vù.
“Có camera không?” Cảnh sát hỏi.
Ông chủ thấp thỏm: “Vẫn… vẫn chưa kịp lắp.”
Lâm Sơ Đông, biến mất rồi…