Nhóc trắng đen im ngay, cái đuôi sau lưng vẫy mạnh vì vui.
Yến Tháp dời mắt mời mọi người ngồi xuống, nói rằng đồ ăn sắp xong.
Donahue ngồi xuống, động tác lười biếng nhưng không kém phần thanh nhã khiến hắn trông như một vị quý tộc. Yến Tháp cảm thấy khí chất của hắn không giống với đội trưởng đội cảnh sát.
Lúc Harry vào bếp phụ bưng thức ăn lên bàn, cậu bèn nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng của các anh lúc nào cũng như vậy à?”
Harry sững sờ, nhanh chóng hiểu cậu nói gì. Anh nhìn Donahue đang ngồi trong phòng khách, nhỏ giọng nói: “Đây là đội trưởng khác của bọn tôi. Khí chất của ngài ấy khác lạ lắm đúng không, nhưng thực lực mạnh lắm.”
Cho nên phải rời hành tinh Ronan đi bắt cướp vũ trụ một hai tháng là chuyện thường. Bây giờ về một chuyến có lẽ chỉ vì muốn xem bé báo tuyết thế nào mà thôi.
Yến Tháp giơ ngón cái thể hiện đã hiểu.
Hai người không nhận ra Donahue trong phòng khách vừa liếc nhà bếp một cái. Hắn quay đầu, thuận tiện mở quang não phát livestream tặng thêm năm mươi chiếc tinh hạm mới thoát ra.
Hắn đang ở hiện trường, không cần nhìn trân trân như mấy fans đang xem livestream kia nữa.
Donahue cất quang não, nhìn bé báo tuyết đang cục cựa trong không trung.
Bé báo tuyết meo meo như đang nói gì đó với hắn, giọng điệu không vui vẻ gì cho cam.
Donahue nghe một hồi mới nói: “Không thì đón con về.” Hắn vừa nói xong, bé báo tuyết nhìn gương mặt ngàn năm một biểu cảm của hắn, miễn cưỡng tin lời hắn nên ngậm miệng.
Sau đó bé lại meo một tiếng.
Donahue: “Tự làm tự chịu. Tháp Tháp nói khi nào được xuống con mới được xuống.”
Bé báo tuyết chột dạ giấu mặt sau đuôi.
Yến Tháp bưng đồ ăn ra bàn. Cậu đi đến trước mặt hai nhóc con, trầm giọng hỏi: “Biết sai ở đâu chưa?”
Nhóc trắng đen gật đầu bất chấp.
Bé báo tuyết meo meo nói chuyện với Yến Tháp, nhưng nhìn bộ dạng có vẻ cũng đang nhận sai.
Lúc này Yến Tháp mới thả lỏng cơ mặt, chủ động thả cả hai xuống, nói: “Biết sai thì tốt. Cơ thể hai đứa lớn hơn rắn nhỏ rất nhiều, lỡ đè chết em ấy thì sao, em ấy rất yếu…”
Nhóc trắng đen: “?”
Nhóc không cảm thấy con rắn hèn hạ âm hiểm kia yếu chỗ nào! Đối phương thường xuyên chọc điên nhóc đây này! Tức nhất là Yến Tháp hoàn toàn không thấy được bộ mặt thật của cái thằng kia!
Quá đáng sợ!
Cảm nhận được ánh mắt của nhóc trắng đen, rắn nhỏ nằm trên cổ Yến Tháp ló đầu ra, khinh bỉ nhìn husky.
Nhóc trắng đen hú một tiếng thật nhỏ, ý đồ nhào đến solo với rắn nhỏ.
Là đàn ông thì xuống đây đánh với nhóc! Đừng có im lặng trốn sau lưng Yến Tháp! Đồ rắn tâm cơ!
Rắn tâm cơ bỏ ngoài tai tất cả, thậm chí còn chui vào cổ áo Yến Tháp trốn.
Sợ.JPG
Yến Tháp nhéo đuôi nhỏ của nó, cho nhóc trắng đen cái nhìn cảnh cáo. Nhóc trắng đen gấp gáp chạy vòng vòng quanh chân Yến Tháp.
Khó khăn lắm mới làm nhóc trắng đen tràn đầy năng lượng chịu ngồi im. Nhóc ngoan ngoãn ngồi trên ghế, vì bé báo tuyết nên Donahue đến ngồi bên cạnh bé.
Bên phải là Yến Tháp, bên trái là Donahue, bé báo tuyết không chút do dự quay sang Yến Tháp meo một tiếng mềm nhũn, muốn Yến Tháp đút cho bé ăn.
Yến Tháp rất chiều mấy đứa nhỏ trên phương diện này, tiếng meo của bé con làm tim cậu như nhũn ra. Hiển nhiên bé muốn gì cũng được, cậu gắp cho bé một đũa thịt lớn.
Bé báo tuyến được voi đòi tiên, muốn Yến Tháp tiếp tục đút mình. Bỗng nhiên đầu bé bị Donahue lẳng lặng bóp một cái cảnh cáo. Khi hắn giơ tay, ống tay áo trượt xuống để lộ vết sẹo dài ngoằng trên cổ tay.
Bé báo tuyết ngồi ngoan ngay.
Bé ở với Yến Tháp quá lâu, sắp quên mất mình sống với Donahue thế nào. Hắn đã cấm người khác đút bé ăn từ lâu, hắn thấy lần nào đánh bé lần đó.
Bé báo tuyết ngồi nghiêm chỉnh, cẩn thận nhìn Donahue.
Donahue rụt tay, giơ chén sang hứng đũa thịt của Yến Tháp, rụt rè nói: “Cám ơn.”
Bé báo tuyết: “…”
Yến Tháp đã hiểu tình hình đại khái. Cậu rụt đũa, cười xin lỗi với bé báo tuyết, lẳng lặng giơ tay bóp chân bé.
Bé báo tuyết rất thích, cọ vào người Yến Tháp một cái theo bản năng.
Nhìn bộ dạng mất mặt của nó, Donahue hừ một tiếng khinh thường.
Bé báo tuyết lại ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc ăn.
Bởi vì nhóc trắng đen ăn uống sỗ sàng, Yến Tháp rất sợ nhóc con ăn luôn trong chén của khách cho nên cứ phải nhìn nhóc chằm chằm.
May mắn tuy bình thường nhóc trắng đen không chú ý những chuyện này nhưng vẫn còn nhớ phải giữ hình tượng trước mặt người ngoài.
Ăn được một nửa, Donahue đột nhiên hỏi: “Tháp Tháp, rắn của cậu mấy tuổi rồi?”
“Ba tuổi, sao vậy?” Đúng lúc Yến Tháp vừa xé một miếng thịt đút cho rắn nhỏ. Rắn nhỏ há miệng cắn, từ tốn nuốt xuống, ánh mắt lia đến Donahue đột nhiên nhắc đến mình, đuôi rắn chậm rãi cương cứng.
Donahue nhìn nó: “Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi.” Do thiên tính, rắn con không ba không mẹ luôn độc lai độc vẫn, rất ít rắn đồng ý ở lại nhà người lạ, thậm chí còn chung sống hòa thuận giống nhà Yến Tháp.
Cũng có thể do Yến Tháp rất được lòng mấy đứa nhỏ.
Donahue lau miệng, nghiêm túc nói: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc Victor. Thằng bé làm phiền cậu rồi.”
“Không phiền mà, bé báo tuyết ngoan lắm.” Yến Tháp xoa đầu bé, do dự một chút mới hỏi: “Anh muốn đón bé về à?”
Donahue: “Hiển nhiên là không.”
“Gần đây tôi bận tối tăm mặt mày, tôi cũng không an tâm để thuê người lạ đến chăm sóc Victor.”
Hắn nói rất có lí, Yến Tháp cứ muốn nói lại thôi. Cậu rất muốn nói rằng ngày xưa mình cũng là người lạ mà thôi, Donahue chưa gặp cậu đã đồng ý để bé báo tuyết ở lại nhà cậu.
Donahue cứ như đi guốc trong bụng cậu, hắn nói: “Tôi là fan của cậu.”
Hắn biết bé báo tuyết ở bên cạnh Yến Tháp sẽ không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa… hắn không hít được Nắm Lông, để bé báo tuyết hít thay cũng giống như hắn hít thôi. Hắn đã đi xa hơn người khác vài bước rồi.
Nếu không sao có thể đến ăn chực.
Donahue cười nhẹ, cẩn thận cất giấu tất cả trong lòng.
Nghe hắn nói vậy, Yến Tháp bèn hỏi: “Anh là ngài “.” ư?”
Donahue gật đầu.
Yến Tháp thở phào, cậu đoán không sai. “Thật ra anh không cần tặng nhiều tinh hạm đến thế đâu.”
Cậu vẫn chưa phát hiện Donahue đã tặng thêm cho mình năm mươi chiếc tinh hạm nữa khi đang ngồi trong phòng khách nhà cậu. Donahue chỉ nói: “Lẽ thường thôi.”
Yến Tháp định nói thêm gì đó, Donahue vội vã nói: “Làm phiền cậu chăm sóc Victor thêm một khoảng thời gian nữa. Cám ơn cậu.”
Yến Tháp bị hắn chặn ngang, chỉ đành gật đầu.
Nhóm fan nhìn thấy tất cả rối rít bình luận trên livestream.
[Một bé lười:! Hình như tôi biết cách hít Nắm Lông đỉnh nhất rồi!] [Touvy: Tại sao tôi không có em trai hay em gái vậy nè! A! Cơ hội ngàn năm có một đó!] [Elizabeth nổi tiếng: Nắm Lông còn nhận trông trẻ không. Loại không có lông nhưng có vảy xinh lung linh lấp lánh huyền ảo đó!]Elizabeth bỏ tay xuống, nhìn bác sĩ tư nhân trước mặt, sống lưng thẳng tắp: “Triệu chứng của tôi nặng hơn chưa? Chắc sẽ không xảy ra ảnh hưởng kỳ diệu gì đó như quay lại thời ấu thơ đâu ha.”
Bác sĩ tư nhân khó hiểu nhìn cô, cảm thấy chắc tai mình có vấn đề, tại sao có người có thể dùng giọng điệu trông mong để hỏi ra câu hỏi này chứ, vất vả lắm mới có thể vượt qua thời thơ ấu yếu ớt, bây giờ quay lại thời kỳ đó, ai biết khi nào mới có thể trở về như cũ. Rất nhiều người thú cảm thấy đây là kết quả tồi tệ nhất trên hành tinh đấy.
“Tạm thời không thể chắc chắn, triệu chứng chứng cuồng bạo muôn màu muôn vẻ, cho dù mọi thứ có rõ rành rành chúng tôi cũng không thể dự đoán chính xác.”
Elizabeth vẫn kiên định hỏi: “Cho nên có khả năng biến thành con nít không?”
Bác sĩ tư nhân: “… Có, cần quan sát thêm.” Hắn tận tâm nói: “Không sao. Chúng tôi được ngài mời đến đây thì sẽ cố gắng hết sức để ngài không rơi vào tình trạng nguy hiểm đó.”
“Không cần…” Elizabeth ho khan: “Không sao, làm phiền mọi người rồi.”
Chờ bác sĩ tư nhân đi, Elizabeth hưng phấn nhảy nhót trong làn nước. Hy vọng có thể biến thành con nít càng nhanh càng tốt! Cô ngứa mắt Gordon lắm rồi! Con chó ngu si chỉ có tranh thủ là giỏi!
Chờ đi, cô sẽ cho nó uống nước đến khi nào ói ra thì thôi!
– –
Quay lại bữa ăn, làn đạn ríu rít hỏi Yến Tháp có muốn mở nhà trẻ hay không.
[Một bé lười: Tôi có thể đưa em trai của mình đến! Nó là mèo vàng đấy! Lông bao xù! Tháp Tháp nhìn tôi đi!]Bởi vì có người đi tiên phong nên những bình luận tiếp theo càng ngày càng lệch ray.
[Thỏ lớn: Nhà tôi là thỏ con, Nắm Lông gặp thằng bé rồi đấy. Lần trước nhiều đứa nhỏ như vậy, chắc chắn cậu chưa ôm đủ, cậu có muốn ôm nữa không!] [Bánh quy hình gấu trúc đỏ: Bé nhà tôi lông xù, chân lớn tai lớn mà lông đuôi cũng nhiều, hơn nữa đã qua thời kì thay lông, mùa đông là gối ôm mùa hè là gối dựa. Tháp Tháp cậu suy nghĩ đi QAQ] [Đại ca thằn lằn: Con trai tôi không có lông… mấy người ăn gian! Kỳ thị thú không lông!]Làn đạn lao vào cãi nhau vấn đề có lông và không có lông, ai tranh luận về ưu nhược điểm của có lông và không lông, quanh đi quẩn lại chỉ có một mục đích duy nhất…
[Elizabeth nổi tiếng: Tháp Tháp, cậu mở nhà trẻ đi! Bọn tôi đầu tư cho!]Yến Tháp: “…”
Không ngờ mọi người tin tưởng cậu đến vậy, nhưng cậu thấy mở nhà trẻ khá phiền. Một người đâu thể chăm sóc nhiều bé con đến thế, có cố gắng đến đâu cũng sẽ có chỗ thiếu sót, nhất là lỡ không chú ý, mấy đứa lại chia bè chia phái, tụ tập đánh nhau…
Giống làn đạn bây giờ đấy, chỉ có vấn đề có lông hay không có lông mà đã cãi nhau một lúc lâu.
Làm sao cậu dám rước một đám nhóc con về nhà. Cậu còn trẻ, cậu không muốn hói.
Yến Tháp từ chối tất tần tật khiến fans tiếc nuối không thôi.
Bọn họ thật sự muốn Yến Tháp mở nhà trẻ. Bọn họ có thể thấy rõ cậu ấy quan tâm và yêu thương con nít đến mức nào, thậm chí còn chăm sóc bọn nó tốt hơn cả bậc phụ huynh là bọn họ đây.
Nhưng Yến Tháp đã từ chối, bọn họ cũng không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ đành ôm hy vọng trong lòng. Mong sau này có cơ hội làm bạn với Yến Tháp, như thế có thể đá văng cục phiền kia rồi!
Ăn uống no nê, do còn cần tiếp chuyện với nhóm Donahue nên Yến Tháp tắt livestream, ngồi trên sofa nói chuyện với mọi người.
“Maden đâu rồi? Sao anh ấy không đến?” Yến Tháp nghi hoặc nhìn Harry. Mặc dù Maden không chủ động liên lạc với cậu lần nào, nhưng lần nào cậu gọi cho Harry, Maden đều ở bên cạnh Harry.
Yến Tháp nói thẳng ra. Cậu cứ tưởng đối phương sẽ đến.
Harry: “Nhà cậu ta có việc, trước khi bọn tôi đến đây, cậu ta còn nhắn tin than vãn với tôi đây ha ha ha. Biết chúng ta đã ăn uống xong xuôi, cậu ta hối hận muốn chết.”
Nghe anh nói thế, Yến Tháp cũng cười.
“Không sao. Anh ấy rảnh lúc nào thì đến lúc đó.”
Harry: “Vậy tôi cũng đến ké vài bữa.”
Mọi người nói chuyện một lúc, Donahue đặt ly nước trái cây xuống, bảo: “Bọn tôi phải đi.”
Yến Tháp: “Có việc gấp ư? Hay ở chơi thêm lát nữa rồi về sau?”
Donahue giơ chiếc quang não đang rung liên hồi trên cổ tay, trầm giọng nói: “Bận bịu quá. Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ ở chơi lâu hơn chút nữa.”
Yến Tháp đồng cảm với những con trâu chăm chỉ như bọn họ, cũng không cố gắng giữ cả hai lại. Tiễn cả hai đi, Yến Tháp quay lại sân, lúc đi ngang qua vườn rau thì dừng chân.
Trong mảnh vườn trơ trụi, đột nhiên có một cái cây với bộ rễ dài ngoằn ngoèo và một nụ hoa trên đỉnh.
Một loài hoa không rõ tên.
Yến Tháp nhớ mình trồng cải xanh cơ mà, sao lại mọc thành hoa thế này. Câu nghi ngờ bước đến, nghi ngờ bông hoa này là hoa dại cỏ dại hay không.
Bông hoa trơ trụi trong không khí, ngay cả lá cây cũng chỉ lớn bằng hai ngón tay chập vào nhau.
Yến Tháp giơ tay bấm vào hai chiếc lá, nụ hoa run nhẹ. Con rắn trên cổ cậu thò đầu ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm cái “cây”.
Nụ hoa không dám động đậy nữa, cứng còng.
Rắn nhỏ dời mắt, nghĩ thầm. Ai đề nghị vậy, không phải nói bản thể của Zachley đẹp lắm à, sao xấu đến vậy??
Hoa không ra hoa, cỏ không ra cỏ.
Sợ Yến Tháp xem Zachley thành cỏ dại mà bứng lên, rắn nhỏ chuẩn bị sẵn sàng giải cứu cấp dưới. Nếu Yến Tháp nhổ thật, vậy có thể để cậu ta chuồn êm.
Hoa ăn thịt người Zachley sao có thể không nhìn thấy ánh mắt rõ kỳ thị của Nguyên Soái: “… Ngài!”
Hồi bé tôi là vậy đấy! Xấu tí thì làm sao!