Không.
Lục Phong Hàn cong khóe miệng, cười.
Trong mắt bé mơ hồ kia, mình chỗ nào cũng tốt.
Phá Quân đột nhiên nói: “Nhịp tim của ngài đột nhiên tăng nhanh. Ngài bệnh ư? Tôi phải nhắc ngài là ở hành tinh này không có thuốc.”
Tâm tình Lục Phong Hàn rất tốt, hiếm khi không bảo nó câm miệng, ngược lại buôn dưa với nó.
“Mi biết người thiết kế của mi là người ra sao không?”
Phá Quân thành thật đáp: “Tôi không biết. Người đó không lưu bất kì loại dữ liệu liên quan nào trong hạch dữ liệu của tôi, nhưng tôi rất tò mò, ngài biết không?”
Lục Phong Hàn muốn nói là minh đương nhiên biết. Người thiết kế của mi rất thông minh nhưng hay mơ hồ, thường nhớ sai rất nhiều chuyện. Yếu ớt sợ đau, lực mạnh chút đã làm da dẻ xanh tím mấy ngày không tan, muỗi cắn cũng muốn quấn băng vải. Còn vô cùng, vô cùng ưa làm nũng, có lúc không phải ôm thì phải cùng nhau ngủ, làm người ta không thể không dỗ dành cậu.
Nhưng mất thứ này anh lại muốn chôn thành bí mật trong lòng mình.
Vì thế, anh đáp: “Ta không nói cho mi.”
Phá Quân: “…”
Bộ khuếch đại tín hiệu chờ đợi dòng thông tin từ vũ trụ ngày này qua ngày khác, giống như một cuộc phán xét không rõ hồi kết, và chỉ có vận may bí ẩn được đặt lên bàn đánh bạc.
Lại là một ngày mặt trời mọc, Lục Phong Hàn làm xong mười lần huấn luyện thể năng liền dùng nước trong suối tắm rửa một chút, đi đến cạnh bộ khuếch đại, hỏi Phá Quân: “Từ khi tiến vào con đường chuyển tiếp đến nay đã qua bao ngày?”
“Tính theo lịch Leto hay là thời gian ở hành tinh này ạ?”
“Leto.”
“Tính đến thời điểm ngài hỏi thì đã qua 5 tháng, 6 ngày, 9 giờ, 8 phút, 11 giây.”
Lục Phong Hàn trầm ngâm, ngồi xuống cạnh bộ khuếch đại bị ánh sáng mặt trời chiếu vào, giọng điệu của anh trở nên khó hiểu: “5 tháng rồi.”
Hơn 100 ngày, gần nửa năm.
Mùa đông ở Leto hẳn đã chuyển sang mùa hạ.
Trong lòng có cảm giác trống trải, hoảng hốt.
Thời gian bên ngoài không ngừng tiến đến, vô số chuyện phát sinh.
Chỉ có anh bị nhốt ở một hành tinh xa lạ, sinh mệnh như bị tạm dừng.
Sau nửa tháng nửa.
Khi nghe thấy thanh âm của Phá Quân, Lục Phong Hàn mở mắt, chẳng có một chút buồn ngủ: “Làm sao vậy?”
Giọng Phá Quân vẫn đều đều như cũ: “Tôi bắt được một đoạn tín hiệu, có tỷ lệ lớn là có một chiếc phi thuyền gần đây.”
Lục Phong Hàn đứng dậy, bước nhanh khỏi hang động, ngẩng đầu nhìn trời đêm đen nhánh: “Xác định?”
“Xác định.” Phá Quân dò hỏi: “Chờ mệnh lệnh tiếp theo.”
Lục Phong Hàn không do dự: “Đoạt quyền điều khiển phi thuyền.”
Phá Quân: “Ok!”
Sau thời gian chờ cực lâu, một giây hóa thành mấy giây, Lục Phong Hàn vê ngón tay, đột nhiên nắm chặt.
“Đã đoạt được quyền điều khiển.” Giọng Phá Quân rốt cuộc vang lên: “Trên phi thuyền có 5 người, đều bị thương, phi thuyền G-173z có dấu vết cải trang, nguồn năng lượng dồi dào.”
“Loại này 40 năm trước Liên Minh đã đào thải, có cải trang có thể là của bọn hải tặc vũ trụ.” Lục Phong Hàn nghĩ không tồi, chỉ cần có thể dùng thì dù đồ 40 năm trước, hay 140 năm trước đều được.
Trong chốc lát, Phá Quân lai báo: “Ba người chết.”
“Sao lại chết?”
“Tôi nghe không hiểu, con người nói chuyện phức tạp quá.” Phá Quân cố gắng phân thành nhiều người thuật lại cho Lục Phong Hàn chuyện xảy ra.
Qua vài câu thì anh đã hiểu.
Mấy người này đúng là hải tặc vũ trụ, nhận được mệnh lệnh từ khu hành chính Trung Ương đi về đại khu Nam Thập Tự, trên đường đi không quên tổ truyền cướp của nên đuổi theo một phi thuyền vận tải.
Không nghĩ đó lại là phi thuyền quân dụng cải trang dân dụng, chở đầy hàng tiếp tế nên bị truy lùng ngược.
Không biết bị đuổi theo qua bao nhiêu hành tinh thì phát hiện một lỗ sâu loại nhỏ vì chạy trốn nên không do dự mà đi vào.
Không nghĩ đến lúc ra gặp bão vũ trụ, lúc lấy lại tinh thần thì không còn ở trong phạm vi Liên Minh, phi thuyền hệ thống lại báo hỏng, chức năng tìm lại con đường từng đi không còn.
Năm người đã trôi nổi trong vũ trụ rất lâu, về Liên Minh là hi vọng xa vời, bắt đầu đùn đẩy lẫn nhau, chỉ miễn cưỡng duy trì hòa thuận. Sau khi Phá Quân cướp quyền điều khiển, lại cho là hệ thống không còn nhạy nữa, mâu thuẫn bùng nổ, sau khi bị thương thì có 3 người chết trước.
Phá Quân báo tiếp: “Lại chết thêm một người, chỉ còn sót lại một người bị thương nặng.”
Ba phút sau, nó báo tiếp: “Người cuối cũng cũng mất đi trị số sinh tồn.”
Lục Phong Hàn nhướng mày.
Anh vốn là đang suy nghĩ kế hoạch diệt mấy người này, đoạt lấy phi thuyền.
Phá Quân: “5 phút sau, phi thuyền tiếp đất.”
Lục Phong Hàn gật đầu “ừ” một tiếng, đi vào trong hang, trước vách tường chữ nhặt bốn cục đá.
Anh không tin trên thế giới có quỷ hồn.
Nhưng đây là di nguyện tổ tiên, hồn về quê cũ, anh muốn làm.
Sau khi trở ra thì trời cũng đã bắt đầu vào đêm, bóng tối dần phủ xuống, không bao lâu thì có một chiếc phi thuyền được sơn màu vàng sáng và xanh lá, vẻ ngoài tràn dầy vẻ tháo dở, lắp ráp chắp nối xuất hiện trước mặt anh.
Tuy thẩm mỹ của anh không cao, nhưng cũng bị cái loại trộn màu này làm cho mắt muốn mù.
Cửa phi thuyền mở ra, cầu thang cũng nối với mặt đất.
Lục Phong Hàn đi vào, phát hiện bên trong đã được Phá Quân dọn dẹp sạch sẽ, còn rất tri kỉ phun mùi tươi mát.
Nước xịt tuy thơm nhưng rất nồng và rát kém, anh phải hắt xì mấy cái.
Chờ phi thuyền bay lên, Lục Phong Hàn nhìn mặt đất đang dần thu nhỏ: “Phá Quân, đánh dấu vị trí hành tinh này.”
“Đã ghi lại, xin hỏi đánh dấu tên gì?”
“Thần Hi.” Lục Phong Hàn nhớ đến mấy hàng chữ trên vách đá: “Gọi là “Thần Hi”.”
Sau khi phi thuyền rách te tua đi vào vũ trụ, Lục Phong Hàn ngồi trước bàn điều khiển, nhìn cảnh sắc quen thuộc qua cửa sổ mạn tàu, cuối cùng thả lỏng căng thẳng, dựa vào lưng ghế.
Thanh âm của Phá Quân không xuất hiện trên thiết bị đầu cuối nữa mà từ trong phi thuyền: “Xin hãy đưa ra lệnh điều hướng.”
Lục Phong Hàn: “Tìm ghi chép của phi thuyền này.”
Rất nhanh, trước mặt Lục Phong Hàn xuất hiện một màn hình ảo, mặt trên chiếu ra một đường cong ngoằn nghèo, như con kiến lang thang không mục tiêu bò trên cát.
Xác định lối ra của lỗ sâu, Lục Phong Hàn gõ đầu ngón tay: “Trước tiên đi đến đây. Nếu vận may tốt có thể đi ngược vào đó trở lại đại khu Nam Thập Tự.”
Phi thuyền đi trong vũ trụ yên tĩnh, dùng Thần Hi làm mốc mà vẽ ra được một bản đồ sao mới.
Lục Phong Hàn nhìn cảnh vật đơn điệu ngoài cửa sổ, tâm trạng kích động lúc tìm ra được tín hiệu dần lắng xuống, còn cảm xúc tưởng niệm như cỏ dại sinh sôi.
Như thấy một trận gió, chớp mắt cái đã lan đến chân trời.
Anh nghĩ nếu gặp mặt, Kỳ Ngôn có trách anh hay không?
Chắc sẽ trách, không thương lượng câu nào, tự ý hạ quyết định, nhớ đến nước mắt cậu, anh cảm thấy mình đúng là đáng bị mắng.
Có lẽ, Kỳ Ngôn cho là anh đã chết?
Sẽ khóc ư?
Chờ nhìn thấy anh, có nghĩ rằng có người giả trang hoặc ảo giác?
Cơn đau buồn dâng lên, Lục Phong Hàn hít khí lạnh, không dám nghĩ sâu thêm.
Sau một hồi, trong phi thuyền vang lên thanh âm của Phá Quân: “Đã đến gần điểm chuyển tiếp, có chuẩn bị chuyển tiếp không?”
Lục Phong Hàn mở mắc, ánh mắt sắc bén: “Được, chuẩn bị chuyển tiếp.”
Đại khu Nam Thập Tự.
“Giờ tôi hơi đồng cảm với lão Climo rồi, ông ta luôn cho rằng Wise là phe nhà, nỗ lực xếp hắn ta vào quân Viễn Chinh, sau lần thảm bại đầu tiên lại đẩy hắn lên làm quyền tổng chỉ huy. Không nghĩ đến hắn ta lại là người của Hodgkin!”
Vincent thổn thức: “Đầu óc Climo không tỉnh táo lắm, bị Hodgkin vờn quanh, bị quân Phản Loạn cổ vũ tranh quyền với tướng Nhiếp, thấy người ngu kiểu này tự nhiên tôi nhớ lại lời của chỉ huy: “Đầu óc lúc dang chuyển tiếp có phải quên mang ra khỏi con đường chuyển tiếp hả!”
Chữ cuối cùng nói ra thì cậu ta phản ứng lại mình đã nói gì, nụ cười trên mặt phai nhạt.
Erich làm như không chú ý biểu tình trên mặt Vincent, nói: “Tình huống thế nào?”
“Người tiếp ứng Wise tới, làm khó cho hắn ta trốn mấy tháng, còn có thể xoay người liên hệ quân Phản Loạn.”
“Quan hệ trước sau sai rồi, là vì liên hệ được với quân Phản Loạn mới ngoi đầu lên.” Erich mặc quân phục trắng, đội nón, dưới vành nón là một đôi mắt bình tĩnh, toàn thân không có khí chất sát phạt, so với phó chỉ huy quân Viễn Chinh lại giống một nhân viện văn phòng quân đội bình thường hơn.
Vincent tùy tiện: “Quản trước sau cái gì, dù sao hắn ta ngoi đầu lên rồi nên phải chịu chết, bằng không sao an ủi linh hồn các anh em đã hi sinh sau hai trận chiến. Nhưng mà về binh lực tuy chúng ta không ít, bọn quân Phản Loạn cũng không kém, tính ra thì bên kia còn nhiều hơn chút, trận này đánh được sao?”
Erich: “Dẫn đội lần này của chúng là Downer, đa nghi cẩn thận, chúng ta chỉ cần hạ Wise, không ham chiến, mấy nay cuộc sống đủ gian khổ rồi nên Downer sẽ không tùy tiện đuổi theo.”
Giống như Erich phán đoán, đánh được một nửa thì quân Phản Loạn phát tín hiệu muốn thương lượng. Nhân viên liên lạc hỏi ý kiến Erich, anh ta gật đầu: “Mục tiêu của chúng ta chỉ là Wise.”
Trong vũ trụ yên tĩnh, hai phe đối đầu, pháo đã lên nòng chỉ chờ hạ lệnh.
Vincent mở miệng: “Chắc là Downer đang tính sổ đó, không thể chỉ vì một tên Wise mà đánh với chúng ta, không có lời.”
Erich nói tiếp: “Nhiều năm giao tình, chờ hắn tính đi.”
Đúng lúc này, nhân viên giám sát báo cáo: “Phó chỉ huy, phát hiện phi thuyền không rõ tiếp cận, hình như là…. hải tặc vũ trụ!”
Vincent kì quái: “Hải tặc vũ trụ? Cái bang lớn đó không phải đang bất hòa với quân Phản Loạn ở khu Trung Ương, đang diễn tiết mục trốn đi hở? Đến nhiều hay ít? Trang bị vũ khí ra sao? Tự nhiên đến đây là giúp đối diện hay đánh dối diện đó?”
Erich cũng nhìn qua.
Nhân viên giám sát nghi hoặc: “Báo cáo, chỉ có một phi thuyền, vũ khí trang bị thấp!”
Vincent đứng dậy tự đi nhìn, trong màn hình xuất hiện một chiếc phi thuyền hoa hòe hoa sói, vô cùng lòe loẹt và rách nát, giống như giây tiếp theo nó sẽ nát thành từng mảnh: “Cái đồ chơi này mà cũng có thể gọi là phi thuyền? Là lạc đường!”
Cùng lúc, Downer cũng thấy chiếc phi thuyền đó.
Lúc này, kênh nội bộ của quân Viễn Chinh và quân Phản Loạn bị mạnh mẽ xâm lấn.
Một giọng nói thản nhiên đột ngột vang lên trong kênh: “Downer? Người quen cũ, đã lâu không gặp.”
Bỗng nhiên Downer đứng dậy, kinh hồn nhìn kênh thông tin biểu thị đoạn âm thanh kia.
Bên kia, Vincent không cẩn thận làm nghiêng ly nước trong tay, hai mắt mở to nhìn Erich, sau hồi lâu mới nhả ra được một câu: “Vừa mới… vừa mới…. giọng nói đó…”
Tay Erich nắm lại rồi buông ra, bỗng đến gần bàn điều khiển, trầm giọng: “Ngươi là ai?”
Hô hấp cố bình tĩnh lại chờ người kia đáp.
Trên phi thuyền, lúc Lục Phong Hàn nghe được câu hỏi này có thể tưởng tượng ra biểu tình của Erich.
Giọng nói anh có chút cười: “Vất vả, Erich.”
Hốc mắt Erich đỏ lên.
Trong kênh thông tin vang lên một âm thanh khác.
Downer gằn từng chữ: “Lục Phong Hàn.”
Hắn nghi ngờ: “Chết đi sống lại?”
Lục Phong Hàn lảm nhảm: “Rồi sao, chỉ cho người chết chứ không cho xác chết vùng dậy?”
Lại ra lệnh: “Kết nối video.”
Giây tiếp theo, trên phi thuyền Downer bị video mạnh mẽ can thiệp.
Lục Phong Hàn xuất hiện trước mắt mọi người.
Nhướng mày, Lục Phong Hàn thấy Downer đang đứng cạnh Wise, cách khoảng không là Erich, hỏi: “Tới bắt người?”
Kênh thông tin, Erich đáp: “Đúng vậy, chỉ xem Downer có nguyện ý thả người không.”
Lục Phong Hàn nhìn Downer, dựa lưng, chả có dáng vẻ quân nhân Liên Minh, ngẩng cằm: “Ý các hạ ra sao?”
Wise nhìn Lục Phong Hàn đáng lẽ đã chết, lại nhìn Down, đột nhiên có dự cảm xấu.
Hắn ta ở quân Viễn Chinh đã lâu như vậy, hiểu rõ hung danh của Lục Phong Hàn, biết chắc Downer sẽ không vì mình mà chiến đấu với anh ta.
Theo bản năng, hắn lui về sau nửa bước.
Quả nhiên.
Sau khi suy nghĩ ngắn ngủi, Downer hào phóng: “Nếu người này đủ tư cách, thì coi như quà mừng cậu chết đi sống lại đi.”
Lục Phong Hàn nâng tay: “Cảm ơn ý tốt của ông, tôi không khách sáo nhận vậy.”
Sau khi Wise bị giao lại cho quân Liên Minh, Lục Phong Hàn nói với Erich: “Erich, ngày hôm nay là ngày đầu tôi quay trở lại, không muốn thấy máu, nhận người xong thì đem đội đi về.”
Nói xong, anh liếc mắt về giao diện liên lạc – Kỳ Ngôn chưa hồi âm.
Erich không do dự: “Rõ!”
Downer nhìn hình ảnh Lục Phong Hàn trong video, hắn ta nghi ngờ kẻ này đã lẩn trốn rất lâu, nửa năm trước ở phụ cận Leto hiện thân một chút, lại mất tích tiếp, giờ lại thong dong xuất hiện chỗ này…
Phải có một số mánh khóe hoặc âm mưu ở giữa.
Hơn nữa cậu ta còn lái một phi thuyền của hải tặc vũ trụ.
Trong lòng lật qua lật lại, mà Downer không biểu hiện gì, chỉ cười nói: “Chúc mừng chỉ huy Lục. Xa cách đã hơn một năm thấy ngài trở lại, chỉ là người cũ chưa chắc vẫn là những người đó…” hắn ta tạm dừng: “…sẽ có chút khác biệt.”
Châm ngòi ly gián rõ ràng, kém nói rõ ra là mi đã rời đi lâu thế, giờ trở về chưa chắc huy động được lòng người.
Cùng lúc, đội ngũ của quân Viễn Chinh nghiêm túc lại.
Tất cả thân tàu đều quay về một hướng, thả ra huy hiệu trương kiếm thuẫn bạc, ánh sáng chói mắt.
So kè với bóng tối.
Con sói đầu đàn của quân Viễn Chinh đã trở lại.
“Hôm nay, nhân tiện tôi dạy cho bạn cũ một bài học.”
Môi Lục Phong Hàn ngậm cười, nhìn Downer, mặt mày không giấu sương đao.
“Tôi ở đâu, thì tàu chỉ huy của quân Viễn Chinh ở đó.”