Mái tóc nguyên soái Lâm bạc trắng, ông đứng đấy, bóng người Lâm Nam luôn nghĩ cao lớn kia trở nên gầy yếu. Năm tháng làm sự sắc bèn trong mắt ông biến mất dần, bây giờ ông chẳng khác gì ông lão nhà bên.
“Lâm Nam, mặc kệ con có đồng ý không thì hiệp định hòa bình vẫn sẽ được ký, mà con sẽ được trao tặng cấp bậc thiếu tướng, vợ của con, Đế Quốc sẽ làm tang lễ cấp cao nhất.” Nguyên soái Lâm nhìn cháu trai mình yêu thương nhất, “Con còn trẻ, có thể tái giá lại.”
“Ai cho phép mấy người tuyên bố cô ấy chết rồi? Cô ấy chưa chết!” Lâm Nam nổi điên trong lòng nhưng thuốc trấn định thôi miên cơ thể khiến anh mềm nhũn, giọng nói không chút uy hiếp nào.
“Nếu con không muốn thì ở đây đợi đến khi kết thúc đàm phán.” Nguyên soái Lâm liếc nhìn anh lần cuối rồi ra khỏi phòng bệnh.
Bùi Nghiêm nhìn ánh mắt của Lâm Nam, vội đưa tay lên, “Tôi không nói gì cả!”
Lâm Nam bị giam trong phòng bệnh một tháng, cả tháng này Bùi Nghiêm luôn nghĩ cách ức chế tin tức tố và tâm trạng tiêu cực của anh nhưng không hiệu quả gì.
Tháng sau, Lâm Nam được phép xuất viện để tham gia nghi thức trao quân hàm.
Anh mặc áo vest màu đen đứng như con rối, đây là tiệc rượu của anh nhưng anh cứ như món đồ trang trí, giống như một trò chơi chính trị.
Người nhà họ Lâm chịu trách nhiệm xử lý nghi thức này, mời không ít người có chức lớn, cũng có vài người bạn tốt của Lâm Nam.
Nữ minh tinh đang hot Ngô Nhã Trân không mời mà tới làm truyền thông ồn ào, tức lúc cô ta xuống xe thì ánh đèn không ngừng tìm cô ta, cô ta nở nụ cười nghề nghiệp, mặc bộ đồ lộ vai, xinh đẹp hơn lúc debut nhiều.
Joss ôm bé cưng nhìn cô ta, bất mãn nhìn Brian, “Vì anh cả! Nếu không phải vì sinh con cho anh thì em đã đẹp hơn cô ta rồi, em không thích cô ta như thế!”
Brian mỉm cười không nói gì, nâng ly với Lâm Nam.
Lâm Nam không nhúc nhích, ngón tay anh vô ý thức đè ly vào trong vách tường, ánh mắt nhìn bé con trong lòng Joss, là một omega đáng yêu, nếu bé con của anh và Bạc Hà sinh ra thì chắc không chênh lệch mấy nhỉ.
Tia đỏ xuất hiện trong mắt anh, anh uống can ly rượu để ức chế nội tâm khó chịu của mình.
Joss nhìn Lâm Nam không đành lòng, “Ôi… Lâm Nam, bỏ xuống đi thôi, đã hơn nửa năm rồi, nếu như An vẫn còn thì sao không quay lại. Đội kiểm soát tìm lâu vậy rồi… cường độ nổ tun glucs trước, có thể An…”
Cô chưa nói xong thì cả người phát lạnh vì ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao kịch độc nhìn về phía cô, cô sợ hãi lùi về sau không dám nói.
Brian chắn trước người cô, Lâm Nam thu hồi ánh mắt rồi nói giọng nói nhỏ tới mức chỉ có ba người nghe được, “Nếu hôm nay người mất tích là cô thì Bạc Hà sẽ không nói như vậy.”
Anh đặt ly rượu xuống bàn rồi xoay người bỏ đi.
Lâm Nam khó lắm mới tìm được một góc yên tĩnh, anh tiện tay cầm một ly rượu quan sát xung quanh. Nguyên soái Lâm sợ anh gây chuyện nên khắp nơi toàn là người của ông ta.
Lâm Nam ghi nhớ vị trí của bọn họ, hơi nhắm mắt uống ly rượu.
Lát sau, nguyên soái Lâm đi tới, đằng sau ông là Ngô Nhã Trân quyến rũ.
Lâm Nam cau mày khó chịu, không biết lão già này đang co sý gì.
Nguyên soái Lâm giới thiệu hai người với nhau, rồi dán sát nói nhỏ với Lâm Nam, “Chuyện con và An Phách Hòa kết hôn, trong nhà không biết nếu không sẽ không để con kết hôn với cô ta. Bây giờ cô ta chết rồi, không nói cái này nữa. Gia thế của cô Ngô này không tệ, có giáo dưỡng, các con có thể thử tiếp xúc.”
Lâm Nam cười khinh thường, “Ông đổi nghề khi nào thế?”
Nguyên soái Lâm nghẹn lời, không muốn chuốc nhục vào người nên chỉ nói cậu tự nhìn mà giải quyết rồi dẫn người đi chỗ khác.
Lâm Nam liếc nhìn Ngô Nhã Trân, sự dã tâm và yêu thích trong mắt cô ta rất rõ ràng, Lâm Nam xoay người bỏ đi nhưng cô ta vẫn đuổi theo.
“Tướng quân Lâm Nam, anh có nhớ tôi không? Tôi là Ngô Trân Trân của St. Mary.” Ngô Nhã Trân vội nắm váy chờ Lâm Nam đáp lại.
Lâm Nam xoay người cười với cô ta, “Nhớ chứ, cảm ơn cô đã đoạt Triệu Cảnh để tác thành tôi và Bạc Hà.”
Mặt Ngô Nhã Trân trắng bêch, cười khan, “Haha, chuyện bậy lúc trẻ trâu mà, cũng là bạn cũ, không bằng chúng ta ngồi nói chuyện một chút.”
Lâm Nam định từ chối nhưng thấy nguyên soái Lâm đang nhìn về phía này, nảy sinh suy nghĩ, “Được, chỗ này nhiều người, chúng ta ra ngoài đi.”
Ngô Nhã Trân khó tin nhưng nghĩ lại, cô ta được mọi người trong Đế Quốc gọi là nữ thần, làm gì có người đàn ông nào cô ta không nắm được chứ? Thế là cô ta vui vẻ nhấc váy đi theo Lâm Nam ra khỏi phòng.
Lâm Nam đi nhanh phía trước, Ngô Nhã Trân chỉ mặc váy khó khăn đi theo sau, “Tướng… tướng quân Lâm, đợi tôi!”
Lâm Nam dừng chân đợi cô ta thật, anh liếc nhìn hội trường, hay lắm, chỉ có một người.
Ngô Nhã Trân chậm rãi đi về phía Lâm Nam, anh đứng ở xa, cả người như tản ra ánh sagns, cô ta cảm thấy hai mắt mình bị che lấy, trong mắt chỉ có mỗi Lâm Nam.
Tốt quá, cách anh gần đến thế.
Đợi tới khi đến gần anh, trán cô ta đã chảy mồ hôi, không phải mệt mà là vì kích động. Cô ta cảm thấy mình đã quay lại cái tuổi mới biết yêu, trái tim nhảy loạn.
Cô ta không dám nhìn thẳng Lâm Nam mà cúi đầu nhìn mũi chân của anh.
Lâm Nam đi về phía cô ta một bước, trái tim Ngô Nhã Trân như muốn nhảy khỏi họng. Cô ta cảm thấy tay của Lâm Nam đang vỗ nhẹ gương mặt của cô ta, cả người cô ta mềm nhũn, tay cô ta nắm chặt làn váy để giảm bớt kích động.
Lâm Nam đưa tay vuốt tóc cô ta ra sau tai, hơi cúi đầu nhìn người đằng xa quay lưng đi, anh nghiêng người để môi dán gần tai của Ngô Nhã Trân, anh vẫn lễ độ thân sĩ như thế.
Giọng nói của anh lạnh lùng vô tình vang bên tai cô ta, “Cô còn không bằng một đầu ngón chân của Bạc Hà đấy!”
Ngô Nhã Trân đột nhiên ngẩng đầu, trước mắt không còn bóng người Lâm Nam nhưng nhiệt độ ngón tay người kia vẫn để lại, gió lạnh thổi qua làm cô ta biết trước mắt không phải ảo giác.
Hôm sau, tin hot làm ồn khắp Đế Quốc, tướng quân trẻ tuổi nhất Đế Quốc Lâm Nam mất tích trong lễ trao quân hàm, người nhà họ Lâm điều động hơn ngàn người tìm kiếm nhưng không thấy bóng anh đâu cả.