Khương Đào cũng cười cười nói, phụ mẫu đều đã không còn nữa.
Hai phụ nhân nghe xong cũng đau lòng cho tỷ đệ bọn họ, trách không được trẻ tuổi như vậy đã phải tự lập môn hộ, hóa ra cha mẹ đều không còn.
“Tỷ họ Vương, muội cứ gọi Vương tỷ tỷ, Vương thẩm cũng được, chúng ta đều là hàng xóm, sau có việc cần cứ tới tìm ta”.
“Tỷ họ Lý. Gặp chuyện khó cứ việc nói”. Phụ nhân cao gầy cười với nàng, “Bà con xa không bằng láng giềng gần, không cần khách khí”.
Khương Đào tự báo gia môn, cũng cảm tạ các nàng.
Đang nói chuyện, Tiêu Thế Nam đã mua mì về, trong tay còn cầm hai xiên hồ lô.
Tiểu Khương Lâm thấy hồ lồ thì cái gì cũng không lo, đứng lên duỗi tay xin.
Tiêu Thế Nam đưa cho hắn một cây, sau có chút ngượng ngùng mà nhét một xiên khác vào tay Khương Đào.
Khương Đào cũng hơi sửng sốt, hỏi: “Cho ta?”.
Tiêu Thế Nam không dám đối mặt với nàng, mắt đảo như rang lạc mà nói: “Mới vừa rồi có một bà lão bán xiên hồ lô bên đường, ta thấy bà lão đáng thương, muốn cho bà về nhà sớm nên mua thêm 1 cây”.
Khương Đào nghi ngờ nhìn trời. Đang ban ngày ban mặt, còn chưa tới buổi chiều, xiên hồ lô chưa bán hết không phải rất bình thường hay sao?
Tiêu Thế Nam không dám nhiều lời, chạy về nhà bếp.
Hắn có thể nói gì? Thấy bà lão đáng thương là nói bừa, lúc này đang là mấy ngày đầu xuân, đúng là thời điểm ra cửa kinh doanh sẽ rất tốt, bán xiên hồ lô thì càng đừng nói, hai xiên này là hắn tranh cướp mãi mới mua được. Cũng không thể nói với tẩu tử rằng hắn thấy nàng cố gắng nhưng lại không làm được, ủ rũ cụp đuôi nên mua về dỗ nàng?
Hắn nói không nên lời, chỉ có thể bịa đặt lung tung.
“Tiểu tử này”. Khương Đào buồn cười mà lắc đầu nhưng ở trước mặt hai người hàng xóm cũng ngại ăn, chỉ cầm trong tay.
Vương thị và Lý thị cũng che miệng cười theo, các nàng coi như đã nhìn ra, cả nhà này đều dỗ vị nương tử này như đứa trẻ. Chẳng cần các nàng đau lòng, người ta còn có phúc khí lớn bao nhiêu ấy!
Không lâu sau, Thẩm Thời Ân làm cơm xong, gọi Khương Đào và Khương Lâm vào nhà ăn cơm. Vương thị và Lý thị cũng đi về nhà mình.
Trên bàn bày bày hai đĩa đồ ăn, một là cải trắng xào, hai là trứng gà chiên, sau đó mỗi người có một chén mì sợi lớn.
“Ăn tạm thôi”. Thẩm Thời Ân nói đi rửa tay, sau đó mọi người cùng ăn cơm.
Khương Đào biết Khương Dương đôi khi nói chuyện có hơi khó nghe, ngồi xuống nói thầm với hắn: “Tỷ phu đệ tự làm, không ăn được cũng không được nói ra”.
Khương Dương thầm nghĩ này còn phải tỷ nhắc à?
Tuy vậy rất mau Thẩm Thời Ân đã rửa tay xong đi vào nhà ngồi, tỷ đệ bọn họ cũng không tiện nói nữa.
Khương Đào ăn mì trước. Mì sợi chỉ là mì bình thường, thêm chút tương và dầu mè nhưng hương vị rất vừa, ăn chín tới, rất ngon miệng. Sau đó nàng ăn cải trắng, được bỏ thêm chút dầu và muối, không tính quá ngon nhưng lại chẳng hề kém chút nào. Chỉ là cải trắng thái không đều, một lát thì to hơn nửa bàn tay, cái nhỏ thì lại gắp không được nhưng cũng có chỗ tốt, gắp một to một nhỏ thì vừa ý, một phần là do trước đó Khương Đào cắt, sau Thẩm Thời Ân giúp nàng thái lại.
Trách không được nói kỹ thuật cắt thái của đầu bếp rất quan trọng, chỉ là xào cải trắng, cũng phải ngay ngắn đều nhau nhưng nàng lại thái to như vậy, bên ngoài mặn mặn bên trong giòn giòn, ăn vào có hơi quái quái.
Trứng chiên thì không phải nói, chín tới, thêm chút muối vào mà hương thơm ngào ngạt.
Khương Dương ăn hai miếng liền lấy đuôi mắt liếc Khương Đào, ý tứ cũng rất rõ ràng, còn khiến tỷ nhọc lòng lo lắng sao? Người ta nấu tốt hơn tỷ bao nhiêu đây này!
Khương Đào càng thêm ngượng ngùng. Ngay cả một đại nam nhân như Thẩm Thời Ân cũng có thể nấu tốt như vậy. Hai bên đối lập, trù nghệ của nàng vẫn cứ xếp xó đi.
Bận rộn cả một buổi sáng, bọn họ rất nhanh ăn hết một chén mì.
Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam ăn nhiều, hiện giờ ở chính nhà mình cũng không kiêng kỵ gì nên ăn xong đi lấy thêm, vớt hết mỳ trong nồi rồi mới thỏa mãn buông chén đũa.
Khương Đào thấy hôm nay trừ Khương Lâm ra thì nàng là người làm ít nhất nên ăn xong tranh đi rửa chén.
Thẩm Thời Ân ấn nàng xuống, nói: “Rửa chén không tốt cho tay, nàng còn phải thêu thùa mà”.
Làm thêu thùa quý nhất là đôi bàn tay, nếu là tay thô ráp, sờ nguyên liệu mịn cũng sẽ bị hỏng.
Khương Đào biết vậy nhưng nếu không giúp gì thì nàng trông có hơi lười nhác, nói thầm: “Rửa một lần cũng không có sao đâu”.
Khương Dương cũng nói nàng nghỉ ngơi đi, giúp Thẩm Thời Ân thu dọn bát đũa, bưng về nhà bếp.
Tới buổi chiều, mọi người tạm nghỉ chốc lát rồi lại bắt đầu bận chuyện của mình.
Thẩm Thời Ân và Khương Đào ra ngoài mua thêm ít đồ dùng trong nhà, Khương Dương kèm Khương Lâm học bài, Tiêu Thế Nam không có việc gì, Thẩm Thời Ân nghĩ hắn cũng khó có được lúc nghỉ ngơi nên để hắn đi nghỉ.
Tuy rằng dọn vào thành, ở nhà lão cử nhân cũng có một ít đồ nhưng Khương Đào thấy đồ cần mua thêm cũng không ít.
Đầu tiên là chén đũa, bởi vì trước đó đều là ở nhà lão thái gia và lão thái thái ăn cơm cho nên chén đũa đều là dùng chung, khi dọn đi, Khương Đào cũng ngại lấy nhiều, chỉ cầm một ít chén, đũa và đĩa. Sau mọi người cùng nhau ăn cơm, không chừng còn có khách tới thăm, vẫn nên chuẩn bị thêm một chút mới tốt.
Sau đó chính là gia vị nấu nướng, nàng không lấy từ Khương gia, cơm trưa hôm nay là dùng chỗ của lão cử nhân để dư lại.
Ba tỷ đệ nàng thì cũng không thiếu cái gì nhưng đồ của Thẩm Thời Ân và Tiêu Thế Nam lại thiếu quá nhiều. Hôm nay khi Tiêu Thế Nam dọn đồ không chú ý làm rách một lỗ trên tay áo. Vóc người hắn so với Khương Dương lớn hơn nhiều, cũng không thể để hắn mặc đồ của Khương Dương được.
Khi mua đồ, Khương Đào cũng không tiếc tiền, ở một quầy bên đường mua nguyên một bộ chén đĩa, còn mua thêm hai cái bát to để đựng nước canh, cũng để cho Tiêu Thế Nam và Thẩm Thời Ân khi ăn cơm cứ xới luôn vào bát to này, không cần chạy qua lại nhiều.
Mua xong gia vị, Khương Đào lôi Thẩm Thời Ân tới cửa hàng trang phục, nói mua cho bọn họ thêm mấy bộ quần áo ngày thường.
Thẩm Thời Ân đi theo nàng mua bao lớn bao nhỏ, vẫn không có nửa lời trách cứ, nghe nàng nói vậy mới mở miệng: “Không cần mua đâu, ta và Tiểu Nam có hai bộ hằng ngày là được rồi”.
Khương Đào không nghe vào cửa hàng để tiểu nhị chọn giúp. Mua cho mỗi người bọn hắn hai bộ mới nhưng do ngân sách có hạn nên chỉ lấy vải thường. Bốn bộ cũng chưa hết một lượng bạc.
Mua xong quần áo thì tới mua giày, bọn họ làm khổ dịch hỏng nhiều nhất là giày. Giày của Thẩm Thời Ân cũng đã mòn gót nhiều. Khương Đào hỏi số đo của Tiêu Thế Nam, lại mua thêm cho bọn hắn mỗi người một đôi. Khương Đào sợ hai đệ đệ thấy không bằng nên lại mua cho bọn hắn mỗi người một tập giấy.
Giấy rất quý giá, Khương Đào không dám mua thứ quá đắt, cũng không nghĩ mua nhiều, cũng chỉ mua giấy tốt hơn loại bình thường một chút, cứ như vậy tiêu thêm một ít. Sau thấy hai tay Thẩm Thời Ân không xách thêm được nữa, liền nói đi về trước, sau thiếu gì lại mua.
“Của nàng đâu?”. Trên đường về nhà, Thẩm Thời Ân hỏi nàng, “Sao lại không mua gì cho chính mình?”.
Khương Đào lắc đầu cười nói: “Ta cái gì cũng không thiếu”.
Thẩm Thời Ân mím môi không nói, ánh mắt dừng trên búi tóc nàng. Tóc của Khương Đào rất tốt, đen tuyền mượt mà, giống như màu đen của lụa vậy, tùy ý búi lên cũng rất đẹp. Chỉ là tóc đẹp như vậy chỉ cài một cây trâm bạc nho nhỏ.
Khương Đào thấy được tầm mắt hắn, vuốt cây trâm trên đầu nói: “Ta cũng không yêu thích gì, hơn nữa cũng có vài cây trâm bạc mà, đều là cha mẹ ta mua cho trước đó”.
Cha mẹ nguyên thân không hề trọng nam khinh nữ, đối với trưởng nữ này coi như bảo bối, từ lúc nguyên thân mười hai tuổi đã đánh cho nàng mấy cây trâm bạc. Trước khi bọn họ qua đời ngoài ý muốn, nguyên thân đã có tới năm cây trâm, nghĩ tới dù sao sau này cha mẹ còn đánh thêm cho mình nên tặng hai cây cho Tiền Phương Nhi. Còn có khi bọn họ đặt mua của hồi môn, cũng giấu lão thái gia và lão thái thái mua cho nàng một cây trâm vàng.
Khương lão thái thái sống tới tuổi ấy cũng chỉ có một vòng tay vàng và một đôi khuyên tai đinh hương. Cho nên cha mẹ nguyên thân dặn Khương Đào trước khi xuất giá không được để lộ, nguyên thân cũng coi như bảo bối, mỗi ngày đều lấy khăn lau một lần. Tuy vậy từ khi Khương Đào xuyên qua, trước đó tới viếng mộ cha mẹ nguyên thân, đã chôn cây trâm vàng kia trước mộ hai người, coi như lập mộ cho nguyên thân, chôn di vật. Như vậy về sau đốt tiền giấy cho cha mẹ nguyên thân, nàng ấy cũng sẽ nhận được.
Tuy vậy lời này nói với Thẩm Thời Ân cũng khiến nàng tỉnh ra, còn có hai cây trâm bạc ở chỗ Tiền Phương Nhi, nếu nàng chướng mắt tâm ý của nguyên thân với nàng thì nhổ ra đi chứ?!
Hai người vừa đi vừa nói liền về tới nhà, mới đi tới giếng trời đã nghe được tiếng cãi nhau của Khương Dương và Tiêu Thế Nam ở trong phòng.