Tô Tuân chắp tay trước ngực: “Giúp em lần này nữa thôi, muốn ăn gì em đãi hết.”
Đường Nhân mơ màng như đang suy nghĩ.
Bên cạnh đột nhiên có bóng người, tiếng kéo ghế như đánh thức hai người.
Đường Nhân nghiêng đầu nhìn thấy Lục Trì ngồi bên cạnh mình, nghi ngờ nói: “Sao cậu lại ngồi đây? Sắp vào lớp rồi.”
Cô nhìn về phía bàn anh, thấy bạn học ngồi cùng bàn với cô đang vui vẻ nói chuyện phiếm với Lộc Dã.
Lục Trì lạnh nhạt, nói: “Đổi… Đổi chỗ ngồi.”
Tô Tuân vừa thấy Lục Trì đến, trực tiếp quay lên, quyết định đánh chết cũng không quay lại nói chuyện với Đường Nhân.
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Đối với chỗ ngồi cố định trong lớp, các giáo viên cơ bản đều nắm rõ.
Giáo viên sinh học vừa vào lớp chưa phát hiện ra, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại tìm không ra.
“Hôm nay ôn tập về xác suất, vẫn có người làm sai dạng bài này.” Cô giáo đang nói, ánh mắt đảo quanh một vòng lớp học.
Cô giáo nhanh chóng phát hiện ra điểm không đúng.
Cô giáo ho nhẹ một tiếng: “Lục Trì, em đổi chỗ ngồi hả?”
Trước sự tình chấn động đó, không ai mà không biết, hơn nữa chuyện thầy giám thị yêu cầu bọn họ đổi chỗ ngồi cũng đã truyền ra khắp toàn trường.
Thầy giám thị đôi khi còn đến kiểm tra, còn cả thầy chủ nhiệm Chu Thành nữa.
Học sinh trong phòng học đồng loạt quay đầu lại.
Bọn họ ngồi phía trước hoặc là đang giải đề, hoặc là đang ngủ, hoàn toàn không chú ý đến cuối lớp, vì cô giáo lên tiếng hỏi nên mới biết Lục Trì lén lút đổi chỗ sang ngồi cùng bàn với Đường Nhân.
Thật sự là quá to gan, không sợ thầy giám thị đột ngột đến kiểm tra sao.
Cô giáo nhịn cười, trêu chọc: “Lục Trì, sao em làm chuyện lộ liễu quá vậy.”
Đâu phải lộ liễu, mà là quang minh chính đại.
Các bạn học cũng không nhịn được cười, từ sau lần đó, mọi người cũng không né tránh nữa, ăn thức ăn cho chó cũng đủ vui vẻ rồi.
Bị trêu chọc như vậy, cho dù là người mặt dày đến đâu cũng phải ửng hồng, huống chi là Lục Trì.
Thế nhưng biểu cảm của Lục Trì không thay đổi, anh trực tiếp giơ bài thi lên, che mặt mình, chỉ có Đường Nhân ngồi bên cạnh thấy rõ ràng.
Anh lại xấu hổ rồi.
Đáng yêu chết mất, cô lén lút vươn tay nhéo má anh: “Bình dấm chua.”
Lục Trì hơi nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt dường như có chút đáng thương.
Đường Nhân thật sự muốn ôm anh vào lòng để dỗ dành.
Cũng may cô giáo chỉ trêu chọc một câu, cũng không yêu cầu gì, sau đó bắt đầu bài giảng.
Nhưng vẫn có vài bạn học vụng trộm liếc nhìn về cuối lớp.
Có điều chẳng nhìn được gì, chỉ có thể thấy tờ đề thi.
Sau giờ nghỉ trưa, Đường Nhân và Tô Khả Tây cùng nhau quay trở lại lớp.
Vì thời tiết không nóng cũng không lạnh, cho nên lần này Đường Nhân đi đường lớn.
Kết quả đi chưa được bao lâu thì thấy bóng dáng Lục Trì, Lộc Dã và Đường Minh đang đi cùng nhau.
Cô nở nụ cười, sau đó vẫy vẫy tay với các bạn cùng phòng rồi chạy lên phía trước.
Có lẽ thời gian còn nhiều, cho nên tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, nếu không kể bước chân của nam sinh khá dài, thì không chừng cô có thể đuổi kịp bọn họ.
“Tối nay lại kiểm tra môn lý nữa.” Lộc Dã than thở, không cẩn thận làm rơi bút.
Hiện tại bọn họ cũng thường xuyên mang sách vở bút viết cần thiết về ký túc xá, buổi trưa ôn tập, còn lại cặp sách và những thứ linh tinh khác thì để lại trong phòng học.
Lộc Dã cúi đầu nhặt bút thì phát hiện ra Đường Nhân ở phía sau.
Anh ta muốn lên tiếng, nhưng thấy Đường Nhân nhìn anh lắc đầu, Lộc Dã hiểu ngay, nhanh chân chạy tới bên cạnh Đường Minh.
Đường Nhân rón rén, vươn tay chuẩn bị ôm lấy bả vai Lục Trì.
Ai ngờ vào đúng lúc này, Lục Trì đột nhiên quay đầu lại, hai người trực tiếp mặt đối mặt với nhau.
Nhìn vẻ mặt của anh chắc chắn là đã sớm biết cô ở phía sau rồi.
Đường Nhân: “…”
Bộ dáng của cô lúc này có chút ngớ ngẩn.
“Ha ha ha.” Thấy cô bị quê, Lộc Dã và Đường Minh phá lên cười.
Trong mắt Lục Trì cũng thoáng qua một tia vui vẻ.
Tiến vào khu hành chính, nhân viên trong này cũng ít đi rất nhiều.
Mặc dù Lục Trì yêu cầu chuyện gì cũng để sau khi thi đại học, nhưng Đường Nhân cũng để ngoài tai.
“Nếu tớ ngủ trong tiết vật lý, thì cậu phải đánh thức tớ dậy đó.” Đường Nhân nói, “Hình như giáo viên môn lý rất thích đặt câu hỏi với tớ.”
Lục Trì thầm nghĩ có thể là do cô quá ngang ngược.
“Haizz…”
Cô còn chưa thở dài xong, thì trước mắt đột nhiên đột nhiên tối đen.
Một bàn tay to lớn che kín đôi mắt cô, cảm giác lạnh buốt chạm vào làn da cô.
Đường Nhân túm lấy bàn tay anh: “Sao lại che mắt tớ?”
Đang đi trên đường lại giở trò gì đây, mặc dù cô cũng thích cái loại động chạm thân mật này.
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng của một vật nặng rơi xuống đất.
Bên tai cô lập tức vang lên những tiếng thét chói tai, xung quanh cũng là tiếng bước chân hỗn loạn.
Một tay của Lục Trì không thể bịt hai tai cô lại được, trong lòng anh suy nghĩ, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Nhắm mắt… Mắt lại.”
Bên tai cô hơi ngứa ngáy, mặc dù không hiểu, nhưng Đường Nhân vẫn rất nghe lời nhắm mắt, níu lấy cánh tay anh.
Lục Trì thấy được cảnh tượng ở cách đó không xa, môi anh mím lại thành một đường, trong đáy mắt là một màu đỏ tươi.
Có thầy giáo chạy đến, giải tán những học sinh đang vây xem.
Anh biết rõ đã xảy ra chuyện gì, dời mắt đi, cuối cùng nắm chặt tay cô, kéo cô chạy.
Đường Nhân không rõ chuyện gì, nhưng không ngờ Lục Trì lại dùng lực rất mạnh, cô không thể nào cạy tay anh ra được, đành phải ngoan ngoãn theo sau anh.
Cô muốn mở mắt, nhưng nghĩ lại Lục Trì bắt cô nhắm mắt là có lý do, chắc anh không muốn cô thấy hình ảnh nào đó nên mới phải làm như vậy.
Cũng giống như lần ở hiệu sách, vì anh không muốn cô thấy người đàn ông say rượu đang đứng tiểu ở góc hẻm nên che chắn cho cô.
Bây giờ cô giống như người mù, không thấy gì chỉ có thể dựa vào những giác quan còn lại.
Có rất nhiều tiếng thét chói tai ở xung quanh, tiếng nói chuyện lộn xộn, còn có cả học sinh nói tiếng địa phương nữa, không thể biết được đã xảy ra chuyện gì.
Cái loại cảm giác dị thường này cực kỳ kích thích, khiến tim cô đập nhanh hơn một chút.
Có người không cẩn thận đụng vào cô, Đường Nhân lảo đảo một cái, xém chút nữa trượt chân.
Lục Trì nhanh chóng đỡ lấy cô rồi tiếp tục kéo cô chạy.