Du Ngọc: “…”
Sau đó hai người liền không thể dừng lại được, bắt đầu thảo luận khi nào người lớn hai nhà gặp mặt, khi nào chụp ảnh cưới, phòng cưới sẽ mua ở nơi nào, tiệc cưới là kiểu Trung hay kiểu Tây.
Sau đó nói đến không biên giới, bắt đầu thảo luận mấy chuyện sinh con và những thứ sau đó.
Đào Doãn Phàm nói tốt nhất sinh nhiều một chút, hai người họ không có thời gian chăm thì bà sẽ chăm. Bà muốn đưa cháu gái sang Thụy Sĩ, không bắt nó học tập, cả ngày chỉ cho nó ăn uống vui chơi, dẫn nó đi khắp thế giới dể dự các tuần lễ thời trang.
Sở Tư Tư từ trên lầu xuống, điều chỉnh cảm xúc xong, cũng không quan tâm đến Du Ngọc có đang gọi điện thoại hay không, cứ nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Cô ta ngồi xuống bên cạnh Du Ngọc.
Du Ngọc còn đang gọi điện thoại, bà nghiêng mắt nhìn sang Sở Tư Tư, chỉ chỉ di động của mình, ý là bà đang gọi điện thoại, bảo Sở Tư Tư đợi một lát.
Du Ngọc tiếp tục nói chuyện với Đào Doãn Phàm, Đào Doãn Phàm cũng nghe được tiếng nói qua điện thoại, tưởng là Lạc Táp nên nói với Du Ngọc: “Vậy tạm thời không nói nữa, mấy đứa nhỏ sẽ cho rằng hai chúng ta điên rồi.”
Du Ngọc cười: “Được rồi, bà nhanh ngủ đi, có rảnh chúng ta lại tiếp tục.”
Cúp điện thoại, Du Ngọc hỏi cô ta: “Chuyện gì vậy?”
Sở Tư Tư: “Là thế này, bạn trai con và ba mẹ anh ấy biết con có một người chị khác cha khác mẹ, hai ngày nữa bọn họ sẽ tới Bắc Kinh và nói là muốn gọi cả chị của con đến, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm. Lần trước ở New York là chúng ta mời bọn họ, lần này bọn họ đặc biệt lại đây mời chúng ta.”
Vài tiếng chị này, Sở Tư Tư là căng da đầu mà gọi, sau khi gọi xong thì trong lòng vô cùng nghẹn khuất.
Sắc mặt Du Ngọc đổi đổi: “Lạc Lạc bận lắm, sợ là không có thời gian.”
Sở Tư Tư: “Chúng ta chọn lúc chị ấy được nghỉ ấy.”
Du Ngọc: “Đến lúc đó rồi nói sau, mấy ngày nay nó đang cáu kỉnh với mẹ kìa.”
Sở Tư Tư kéo cánh tay của bà: “Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng cái gì, sợ chị của con không vui đúng không? Chuyện giữa con và chị ấy đã qua mười tám, mười chín năm rồi. Còn không phải bởi vì khi còn nhỏ không hiểu chuyện thôi sao? Mặc kệ ai đúng ai sai, con sẽ chủ động xin lỗi chị. Cả hai đã lớn như vậy rồi, không nên bởi vì những chuyện làm sai lúc nhỏ mà vẫn luôn dằn vặt người thân của mình. Hơn nữa, chờ đến sau này mẹ và ba con già rồi, hai chị em tụi con cũng không thể tiếp tục cạch mặt như hiện tại được đúng không?”
Cô ta lắc lắc cánh tay Du Ngọc: “Mẹ, con cũng là nể mặt ba mẹ đó nha. Mẹ nói xem nếu nhà bạn trai con biết chị của con không lui tới với nhà mình, có thể sẽ có ấn tượng không tốt về chúng ta đúng không? Nếu trong lòng chị con còn khúc mắc, con làm em gái sẽ chủ động làm thân. Đây cũng không xem như bị ấm ức gì, rốt cuộc chúng ta là người một nhà. Mẹ bảo chị ấy tới, tụi con không chỉ có thể giảng hòa mà còn có thể hoàn toàn giải quyết cái nút thắt trong lòng chị ấy, đẹp cả đôi đường, rất tốt mà.”
Đáy mắt Du Ngọc hiện lên một tia kinh ngạc, bà không nghĩ tới Sở Tư Tư sẽ chủ động xin lỗi. Sở Tư Tư nói không sai, sự kiện kia chính là vết sẹo không thể đụng vào trong lòng Lạc Lạc.
Có thể khiến Lạc Lạc gỡ được nút thắt trong lòng, bà mong mà không được. Nhưng không có khả năng Lạc Lạc sẽ đến gặp Sở Tư Tư.
Sở Tư Tư thấy Du Ngọc do dự, liền thêm chút lửa: “Có phải chị của con không muốn gặp mặt con đúng không?”
Đã nhiều năm rồi các cô không gặp nhau, kể từ 6 năm trước, phía bên nhà họ Du có một họ hàng kết hôn, cô và Lạc Táp chạm mặt nhau ở tiệc cưới. Hai người đã làm như không thấy người kia.
Sở Tư Tư lại nói tiếp: “Mẹ, mẹ đừng nói trước với chị ấy, chờ cho chị ấy tới nhà hàng rồi con sẽ chủ động xin lỗi. Lúc đó mẹ gọi thêm cả anh rể tới, các cô gái khi yêu đương đều rất chú ý đến thể diện, cho dù chị ấy không vui cũng sẽ không làm căng. Đến lúc đó con tới ngồi cạnh chị ấy, xin lỗi chị ấy, sau đó tụi con tâm sự lại với nhau, chắc chắn sẽ giải quyết được vấn đề.”
Du Ngọc xoa xoa chân mày, bà không cầu mong Lạc Lạc và Sở Tư Tư có thể giống như chị em, chỉ mong trong lòng Lạc Lạc có thể thoải mái hơn chút.
Hai ngày trước sinh nhật cô, bà đã không thể cùng chúc mừng sinh nhật với cô mà bay qua chỗ Sở Tư Tư. Mẹ kế vốn dĩ khó làm, bà cho rằng Lạc Lạc có thể thông cảm cho bà, nhưng không nghĩ tới Lạc Lạc hoàn toàn nổi giận.
Một khắc kia bà mới ý thức được rằng Lạc Lạc chán ghét và oán hận Sở Tư Tư còn nhiều hơn bà tưởng tượng.
Nếu khúc mắc có thể gỡ được, đối với Lạc Lạc mà nói sẽ là chuyện tốt.
Suy nghĩ một lát, Du Ngọc nói vớ Sở Tư Tư: “Lát nữa mẹ sẽ gọi cho chị của con.”
Sở Tư Tư mỉm cười nói: “Cảm ơn mẹ.” rồi vui vẻ đi lên lầu.
Lạc Táp nhận được cuộc gọi của mẹ khi đang tản bộ trong khu chung cư cùng Tưởng Mộ Tranh.
Buổi trưa ở nhà cậu ăn quá nhiều, sau khi trở về vẫn luôn cảm thấy đầy bụng.Tưởng Mộ Tranh đề nghị xuống dưới lầu đi lại chút cho tiêu cơm.
Di động vang lên, Lạc Táp lấy ra nhìn, là mẹ.
Cô vừa định ấn tắt màn hình, Tưởng Mộ Tranh vô tình quét mắt qua nhìn thấy: “Có thể là dì Du hỏi chuyện yêu đương của em với anh. Em cứ nói đúng sự thật là được.”
Lạc Táp trực tiếp ấn khóa màn hình, “Không nghe, bà ấy sẽ còn hỏi đông hỏi tây.”
Tưởng Mộ Tranh không biết chuyện không vui giữa cô và Du Ngọc, vỗ vỗ vai cô: “Gọi lại một cuộc đi, nếu không chắc chắn dì Du sẽ lo lắng.”
Có đôi khi anh cũng ngại mẹ phiền nhiễu, luôn lải nhải chuyện hôn nhân đại sự của anh. Sau đó anh cố ý như không biết có cuộc gọi, bà lại gọi tới lần thứ hai, anh chuyển thẳng điện thoại qua chế độ im lặng.
Mẹ cho rằng anh có chuyện gì, lập tức bắt anh Tư nửa đêm chạy tới nhà anh.
Sau này anh không bao giờ làm chuyện như vậy nữa, làm cha mẹ mà không gọi được cho con cái thì sẽ luôn nghĩ nhiều.
Di động lại rung lên, Lạc Táp nhìn di động lơ đãng vài giây.
Dù cô có ý kiến thế nào với mẹ thì đó cũng là người đã sinh cô ra, nuôi cô lớn, cô không thể quở trách hay ghét bỏ mẹ ở trước mặt người khác, cho dù người này là chồng tương lai của cô.
Mọi chuyện trong quá khứ, cô cũng không muốn nhắc tới với Tưởng Mộ Tranh.
Tuổi thơ không hạnh phúc, đã qua thì cho qua.
Cô không muốn nhắc lại cái nỗi đau thấu tâm can đó thêm lần nào nữa cả.
Sau này đối với mẹ thì cứ coi như là một người thân đi, trên mặt thể diện không có vấn đề gì là được, cô sẽ không mong chờ gì thêm.
Đã nhiều năm như vậy, thật sự quá mệt mỏi rồi.
Tưởng Mộ Tranh còn đang thúc giục cô nghe điện thoại, Lạc Táp nhận cuộc gọi: “Alo.”
Chính cô cũng nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói của mình.
Du Ngọc thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ thái độ Lạc Táp như thế nào, chỉ cần nhận điện thoại là tốt rồi, bà nhẹ giọng hỏi: “Lạc Lạc, có đang bận không?”
Lạc Táp nhàn nhạt nói: “Có chuyện gì vậy?”
Du Ngọc: “Mẹ nhớ rõ tối thứ ba con tan làm bình thường, đúng không?”
“Ừm.”
“Mẹ biết con và Tiểu Nhũ yêu nhau thì vui suốt cả buổi trưa, muốn nói cho ba ba con nghe nhưng di động của ông ấy không kết nối được, chờ đến tối mẹ lại gọi điện thoại cho ông ấy.”
“Không cần đâu, ba con biết rồi, con nói với ba lâu rồi.”
Du Ngọc sửng sốt, chua chát trong tim lan ra khắp người.
Bình phục cảm xúc, bà lại nói: “Lạc Lạc, tối thứ ba con với Tiểu Ngũ cùng tới đây, chúng ta cùng ăn một bữa cơm được không?”
Lạc Táp: “Chắc Tưởng Mộ Tranh không có thời gian đâu.”
Cô không hề muốn đi.
Tưởng Mộ Tranh phát giác ra có vẻ Lạc Táp đang chiến tranh lạnh với dì Du, nháy mắt anh giật mình hiểu ra tại sao lúc trưa dì Du hỏi anh có hay liên lạc với Lạc Táp hay không.
Nhìn Lạc Táp không vui, trong lòng anh cũng không thoải mái, ăn cơm là cơ hội tốt để làm dịu mối quan hệ giữa bọn họ. Giữa hai mẹ con thì cùng lắm có thể có mâu thuẫn gì. Đại khái là dì Du lải nhải, Lạc Táp ngại phiền.
Dù sao Tiểu Mễ cũng thường xuyên cãi nhau với mẹ mình, lần trước cãi nhau là bởi vì minh tinh mà họ thích đóng vai đối thủ trong một bộ phim. Nhân vật của minh tinh Tiểu Mễ thích bị ám toán, chịu khổ trong phim nên cô ấy bắt đầu chửi bới một nhân vật khác trong phim đó. Nhưng kết quả là mẹ của Tiểu Mễ không cho.
Chỉ có thế thôi mà hai người cãi qua cãi lại rồi sau đó còn chiến tranh lạnh.
Thì ra lí do cãi nhau giữa phụ nữ còn có thể lạ lùng đến như vậy.
Trước đây anh ăn cơm cùng Du Ngọc và Lạc Táp, cảm thấy quan hệ giữa mẹ con cô còn khá tốt.
Hơn nữa Du Ngọc cũng cực kỳ quan tâm Lạc Táp, nếu không thì sẽ không có chuyện cô đi nhảy dù thôi mà mới sáng sớm bà lại gọi điện thoại nhờ anh đi theo chăm sóc một chút vì bà không yên tâm.
Tưởng Mộ Tranh tiến đến sát micro của điện thoại và nói: “Dì ơi, con có thời gian, tối thứ ba đúng không ạ? Con sẽ nhịn ăn sáng, nhịn ăn trưa để chờ tới bữa tối thịnh soạn mà dì mời nha.”
Lạc Táp: “…”
Trừng mắt, liếc anh một cái.
Tưởng Mộ Tranh cười, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Du Ngọc vui mừng không thôi, vội nói: “Vậy dì lập tức đặt nhà hàng, đặt xong sẽ gửi địa chỉ qua cho con. Các con chơi đi, dì cúp máy đây.”
Lạc Táp cầm di động đập lên cánh tay anh vài cái: “Ai cho anh tự ý quyết định hả!”
Tưởng Mộ Tranh nói đùa: “Không phải anh đi ăn cơm, là muốn mượn cơ hội tìm mẹ vợ tính sổ một chút. Ai bảo bà ấy bắt nạt vợ của anh, không muốn lăn lộn ở khu Vành Đai 2 này nữa rồi phải không?!”
Lạc Táp: “…”
Bị chọc tức cười.
Đá anh một cái.
Tưởng Mộ Tranh cũng cười, duỗi tay kéo cô vào trong lòng.