Mặc dù cô khiến cho anh ta chú ý, hơn nữa anh ta còn để ý cô hơn với bất kỳ người phụ nữ nào, nhưng anh ta là một người sống bằng lý trí, hiện tại cô đã nằm ở trên giường không thể đứng lên, đối với anh ta mà nói đã không phải là Cửu Thiên Thảo tràn đầy tác dụng nữa rồi. Cần phải đặt tinh lực trên chuyện quan trọng hơn, ví như công việc. Người có lý trí vĩnh viễn hiểu được làm thế nào để nắm giữ cảm xúc trong tay mình.
Sau đó Thiên Thảo cảm giác Tân Xuyên cũng tới, đi theo anh ta tới còn có một người phụ nữ, đó là mẹ của anh ta. Mẹ của anh ta gào to với cô: “Mẹ biết ngay là con muốn đi qua nhìn cô ta! Con vẫn còn để ý cô ta như thế làm gì! Nộp viện phí cho cô ta?! Loại người sắp chết không biết lúc nào mới tỉnh lại như cô ta con định đóng cho cô ta cả đời sao?! Dù sao tiền mẹ muốn lấy về, * ai đóng thì đóng đi, chẳng lẽ con không đọc báo sao? Ba cô ta là tù trốn trại, mẹ hít thuốc phiện, cô ta cũng đi theo hít thuốc phiện rồi! Gia đình như vậy mẹ trốn còn không kịp thế mà con lại còn đến thăm cô ta!”
Tân Xuyên nhẫn nhịn nói: “Chỉ là đến nhìn một cái cũng không được sao……”
“Con tới nhìn cô ta cái gì? Nhìn mặt cô ta bị cạo sờn sao! Đừng làm trong nhà mất mặt có được hay không!”
“Chỉ là nếu không nhìn cô ấy một cái thì con không an lòng được……” Qua không bao lâu, dưới sự ầm ĩ của mẹ Tân Xuyên, Tân Xuyên cũng phảo rời đi, Nghiêm Húc đi tới bên người cô nắm tay của cô: “Ầm ĩ đến em rồi à?”
Ừ, ầm ĩ đến!
Nhưng mà không thể trả lời, Nghiêm Húc vuốt tóc cô một chút, cúi đầu hôn cô hồi lâu: “Lần sau sẽ không để cho thứ người như thế đi vào gặp em nữa.”
Thiên Thảo vẫn luôn nghĩ tới câu vừa rồi mẹ Tân Xuyên nói: mặt của cô bị cạo sờn?
Thôi, vốn cũng không phải là mình, có được, mình may mắn, không có được, cũng là mệnh của mình.
Ngay sau đó Hữu Lệ Đầu Cua bọn họ cũng chia nhau đến thăm cô, cô còn nghe được Hữu Lệ nói với Nghiêm Húc: “Tôi biết rõ chuyện của nhà cậu, bạn bè mà, không cần lừa gạt chúng tôi…… Viện phí của cô giáo Thiên Thảo có thể nhận của tôi một chút, mặc dù tiền tiêu vặt ba ba cho không nhiều lắm……”
Nghiêm Húc ngắt lời cô ấy: “Không cần, của cậu dù sao cũng là của cậu.”
Hữu Lệ trách cứ: “Nói nhảm! Của cậu lúc đó chẳng phải là của cậu sao! Không phải là vẫn đưa cho cô giáo Thiên Thảo đấy thôi!”
Nghiêm Húc im lặng: “Tôi không giống.”
Sau những ngày kia, Thiên Thảo nằm ở trên giường, thế giới vĩnh viễn tối tăm, chẳng phân biệt được ban ngày hay ban đêm. Điều duy nhất có thể dùng để phân biệt ban đêm và ban ngày chính là ban ngày có thể nghe tiếng người nói chuyện, mà ban đêm thì không có, chỉ là ban đêm cũng không tịch mịch, bởi vì bên tai luôn có thể nghe được hô hấp đều đều của Nghiêm Húc, nghe tần suất như vậy, cô hình như cảm thấy chính mình cũng có thể ngủ.
Nếu như một người có thể liên tục theo bạn một tuần lễ thì bạn xúc động, nếu như anh ấy liên tục theo bạn ba tuần lễ thì bạn cảm động, nếu như anh ấy kiên trì theo bạn hai tháng liền thì bạn chỉ có thể rung động mà thôi.
Nghiêm Húc chính là một người như vậy, luôn luôn làm rung động linh hồn của bạn, duy trì một dáng vẻ đã hình thành thì sẽ không thay đổi, mỗi ngày anh ấy đều ngủ ở bên cạnh bạn, giống như một bức tường vững chắc và có cảm giác an toàn.
Mỗi ngày anh đều nói nhỏ nhẹ bên tai cô về những chuyện linh tinh khác nhau:
“Hôm nay anh đi trên đường lại thấy tin tức về em, bọn họ đều nói siêu sao ngã xuống gì đấy, cho nên em nhất định không thể để lời nguyền rủa của họ được như ý, mau tỉnh dậy đi.”
“Thật hy vọng có một ngày căn phòng lớn trong ngôi nhà ở trung tâm thủ đô sẽ chật cứng người, trong đó có cả em, sao em còn chưa tỉnh lại.”
“Lầu dưới mở một quán cơm ăn rất ngon, lúc đi ngang qua anh còn cố tình để ý một chút, tất cả đều là món mà em thích ăn, nhất định là hương vị của dịch dinh dưỡng ở nơi này đã khiến em ghét bỏ, tỉnh dậy đi, sau đó chúng ta cùng đi ăn.”
………………
Những lời nói vụn vặt ấy cũng làm cô ngày càng cố gắng khống chế thân thể của mình, muốn mở mắt ra một lần nữa để nhìn ngắm thế giới này, để ngắm nhìn anh một chút.
Giống như những ngày trước, Nghiêm Húc dùng khăn lông ấm áp giúp cô lau chùi thân thể, động tác mềm nhẹ lại có chút ngứa ngáy, cô vẫn luôn được lại và chợt nghe thấy tiếng dồn dập trong phòng, đó là hơi thở của anh.
Khăn lông ấm lau lên bộ ngực của cô, dường như Nghiêm Húc đã lau chỗ đó rất lâu, ngay sau đó anh lau đến rốn cô, bắp đùi cô… Ngón tay anh dừng lại một chút, đổi một cái khăn ướt nhỏ mềm và giúp cô lau chùi khu vực trung ương. (còn có nghĩa là khu vực trung tâm, ở đây mình giữ nguyên văn luôn)
Sau đó anh cúi xuống ôm lấy cô và hôn một lát, từng nụ hôn nóng rực nhưng cũng dịu dàng theo cánh môi anh phân tán trên khắp da thịt cô, nơi nào cũng có, anh nhẹ nhàng lẩm bẩm bên tai cô: “Mau tỉnh dậy đi”.
Thiên Thảo có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Nghiêm Húc vào giờ phút này, anh dùng tư thế gì để ôm cô, có phải sắc mặt vẫn ửng đỏ như cũ hay không, cũng giống như trước đây chăng? Hay là đối mặt với cô đang ‘ngủ’, anh vẫn bình tĩnh? Điều làm cho Thiên Thảo nghiên cứu nhiều ngày chính là Nghiêm Húc ôm cô không mặc quần áo mà không có phản ứng gì sao? Rốt cuộc anh đã dùng cái gì mà có thể nhịn được như vậy?
Nhưng mà Thiên Thảo đã nhanh chóng chứng thực được chủ đề nghiên cứu này, Nghiêm Húc cũng không phải kim cương thiết cốt (xương sắt kim cương) gì, anh cũng là phàm phu tục tử (người bình thường, phàm tục), lúc anh nghiêng người ôm lấy cô, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được tình trạng thân thể của Nghiêm Húc, đó chính là phần eo cô bị thứ gì đó húc vào.
Nếu như Thiên Thảo có thể cười, cô nhất định sẽ bật cười, này này này, cô vẫn còn là bệnh nhân đó, phải đối đãi với người bệnh hợp lý nhé.