Để Diễm Tinh ngồi ngăn ngắn trên ghế sofa Tần Phong mới lên phòng thay quần áo. Lúc đi xuống, cô gái nhỏ vẫn đang ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại chăm chú nhắn gì đó. Có vẻ rất vui, khóe miệng cô cong lên một nụ cười rất đẹp.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tần Phong, Diễm Tinh ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi càng đậm thêm: “Phong ca ca, bộ trang phục đó em hoàn thành rồi.”
“Hoàn thành rồi sao?” Tần Phong nghe cô nói vậy thì gật đầu.
“Cho nên hôm nay em đến đây để nói với tôi việc này.”
“Đúng vậy, em muốn bàn bạc với anh chuyện đi gặp ngài David.” Diễm Tinh gật gật đầu.
Tâm trạng đang tốt của Tần Phong bỗng nhiên trùng xuống. Hôm nay hắn còn tưởng cô gái nhỏ đến đây là có ý khác. Hóa ra cô gái nhỏ có việc mới gặp hắn.
Diễm Tinh cũng nhìn ra tâm trạng của Tần Phong lúc này không tốt, cô chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy ạ? Tần Thị có chuyện sao? Hay là sắp tới anh bận công việc nên không thể đi? Không sao đâu, em có thể tự đi được, đến lúc đó Tiểu Mỹ sẽ đi cùng em.”
Cô nghĩ là Tần Phong sắp tới có việc cho nên rất hiểu chuyện nói.
“Không phải, tôi đi được. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp công việc, đến lúc đó sẽ báo trước với em. Bây giờ thì đi ăn tối đã.” Tần Phong nhìn cô gái trước mặt, rốt cuộc cũng không biết làm gì đành thờ dài một tiếng, nói.
Nghe được Tần Phong có thể đi, Diễm Tinh cũng cười vui vẻ. Cô đi một mình thật ra cũng có thể. Nhưng có thêm Tần Phong nói chuyện thì vẫn vui hơn. Vậy là trên bàn ăn có hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Một người tâm trạng vui vẻ như được tắm trong gió xuân, còn một người mang theo gió lạnh giống như ở Bắc Cực.
Ăn uống xong xuôi, Diễm Tinh đang muốn trở về thì Tần Phong kéo lại.
“Đợi tôi một chút, chốc tôi đưa em về.”
“Được ạ. Bộ trang phục em sẽ để ở Trừng Viên, trên phòng của em nhé.” Diễm Tinh gật đầu, chỉ chỉ đến hướng phòng mình trên tầng hai nói.
“Tùy ý của em.” Tần Phong không có ý gì với chuyện của Diễm Tinh.
Bên ngoài lúc này đã có gió lớn, có thể sẽ có mưa. Devil từ bên ngoài đi vào, nói nhỏ: “Thiếu gia, đã xong ạ, chỉ chờ người.”
Tần Phong gật đầu rồi qua sang Diễm Tinh tay đưa lên xoa đầu cô: “Em ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà đợi tôi. Tôi sẽ rất nhanh quay trở lại, rồi đưa em về.”
Diễm Tinh gật đầu coi như đồng ý, sau đó cô nhíu mày: “Nếu anh về muộn quad thì sao?”
“Thì để em ngủ lại ở đây. Cũng không phải chưa từng ngủ ở đây bao giờ, mà ở đây cũng không thiếu quần áo của em mà.” Tần Phong nhìn Diễm Tinh, ánh mắt hắn giống như chuyện này là chuyện đương nhiên.
Khóe môi Diễm Tinh giật giật, cô nhíu mày nhìn hắn vẻ không hài lòng: “Hôm nay khác đó, em còn phải về nhà sắp xếp nữa chứ.”
“Mai chuẩn bị cũng không muộn, mà không cần chuẩn bị cũng được. Ở Trưng Viên đầy đủ hết đồ để em chuẩn bị mà.”
“Được rồi, anh mau đi đi. Em ngồi đây chờ.” Diễm Tinh biết mình không thể nói lại hắn, dứt khoát ngồi xuống ghế, giục hắn mau đi nhanh.
Tần Phong thấy vậy, nhếch nhẹ khóe môi rồi đi ra ngoài, Devil cúng đi theo sau lưng hắn.
Thật ra hôm nay ở lại Trừng Viên cũng không sao. Diễm Tinh lúc nãy chỉ là hơn thua với hắn nên mới nói vậy.
Ngồi đợi Tần Phong từ lúc 7 giờ, đến 9 giờ hắn vẫn chưa về. Diễm Tinh bĩu môi, vậy mà nói rất nhanh sẽ đưa cô về nhà. Cân nhắc một lúc, cô quyết định ngồi đợi hắn thêm. Dì Trần đã đi nghỉ rồi, cô cũng không có việc gì ngồi đợi hắn một chút cũng không sao. Vì vậy, cô ngồi trên sofa tiếp túc nghịch điện thoại.
Nhưng vì hôm nay Diễm Tinh không ngủ trưa, bộ trang phục kia cô thức đến 4 giờ sáng hôm nay mới làm xong. Rất nhanh Diễm Tinh mệt mỏi, rốt cuộc thiếp đi lúc nào không biết.
11 giờ Tần Phong mới về đến nhà. Hắn cứ nghĩ lúc này Diễm Tinh đã lên phòng đi nghỉ rồi, ai ngờ đâu cô vẫn ở trong phòng khách, còn là ngủ quên mất. Tần Phong mỉm cười, thả nhẹ bước chân bước đến cạnh Diễm Tinh. Dang tay muốn bế cô lên, nhưng tay đưa được một nửa hắn lại rụt lại.
Nhìn lại người mình, trên chiếc quần tây dính chút máu. Dù mùi tanh không rõ nhưng cũng không mấy dễ chịu. Nhớ đến bộ dáng vừa rồi của chính mình, hắn lùi lại thêm một chút. Hắn không muốn cô gái nhỏ của hắn bị những thứ này làm vấy bẩn. Hắn với lấy chiếc chăn nhỏ trên sofa đắp cho Diễm Tinh, định bụng lên thay quần áo cùng rửa tay xong sẽ xuống bế cô lên tầng.
Diễm Tinh ngủ vốn không sâu giấc. Khi Tần Phong đắp chăn cho cô thì cô đã mơ màng tỉnh lại. Diễm Tinh khẽ dụi mắt, nhìn người đàn ông trước mặt rồi lại liếc đến chiếc đồng hồ bên kia. Mày đẹp nhíu khẽ, bĩu môi nói giọng nói vì vừa ngủ dậy nên khiến người nghe cảm thấy có chút nũng nịu: “Vậy mà anh nói rất nhanh sẽ về. Bây giờ thì làn sao đưa em về nhà được nữa.”
“Đã khiến em chờ lâu như vậy, do tôi không tốt.” Tần Phong thấy cô gái nhỏ dụi mắt, muốn ngăn tay cô lại nhưng không dám. Hắn cười nhẹ nói: “Đừng dụi mắt nữa. Muộn rồi, hôm nay em ngủ lại ở Trừng Viên đi.”
Diễm Tinh ai oán nhìn hắn: “Xì, cái này không cần anh bói em cũng biết. Đi, mau lên tầng đi ngủ thôi.” Vừa nói cô vừa đứng dậy, đi dép muốn đi lên tầng. Nhưng tầm mắt cô không hiểu sao lại dừng ở mấy vệt ướt trên quần tây của Tần Phong. Trong không khí thoang thoảng mùi tanh khiến Diễm Tinh nhíu mày.
Cô nhớ đến chuyện gì đó, hai mắt vốn vẫn đang mang theo chút buồn ngủ trong giây lát trở nên tỉnh táo. Cô ngồi xổm xuống, đưa tay muốn sờ vào vệt máu kia thì Tần Phong lùi lại một bước không muốn để cô chạm tới.
Diễm Tinh thấy hành động này của anh liền ngẩng đầu lên nhìn, trong giọng nói chứa đựng sự quan tâm: “Anh bị thương ạ?”
Tần Phong nhìn vào đôi mắt sáng như sao kia, biết cô đã hiểu nhầm. Dù sự quan tâm này của cô khiến tim hắn mềm đi nhưng hắn không nhẫn tâm lôi chuyện này ra trêu chọc cô, hắn cười cười: “Không phải của tôi, em đừng chạm vào, bẩn.” Vẻ mặt hắn không chút nào khác thường nhưng trong lòng hắn lúc này có chút lo lắng. Lo lắng cô biết sẽ đối với hắn sinh ra sợ hãi, sẽ cách xa hắn.
Nghe được vết máu này không phải của hắn, lo lắng trong lòng Diễm Tinh mới buông xuống. Cô mỉm cười đứng dậy cầm lấy tay Tần Phong nói: “Không bẩn, em cũng chưa tắm rửa. Lên phòng tắm là hết bẩn.” Nói xong cô kéo Tần Phong lên tầng.
“Không sợ tôi sao?” Tần Phong để mặc Diễm Tinh kéo mình đi, nhìn cô gái trước mắt với ánh mắt khác lạ. Nếu cô biết không phải máu của hắn, vậy hẳn cô cũng đoán ra vì sao trên quần hắn lại dính máu đi. Vậy mà một chút cô cũng không chán ghét hắn hay sao? Hắn giữ cô lại, kề sát mặt mình vào với Diễm Tinh nhẹ giọng hỏi cô.
Diễm Tinh nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không sợ. Em biết anh không phải người tự dưng khi không đi làm mấy chuyện này. Nếu đã làm, tức là người đó thật sự đáng bị như vậy.”
Kiếp trước lúc nhìn thấy bộ dạng đó của Tần Phong đúng là cô đã sinh ra khiếp sợ. Nhưng ở kiếp này, có cơ hội tiếp xúc với hắn, cô không biết từ khi nào đối với hắn là sự tin tưởng vô điều kiện. Mà nói trên một khía cạnh nào đó, hiện tại cô có khác với hắn sao? Hôm trước cô cũng vừa mới làm chuyện tương tự đó thôi.
Nhìn cô gái nhỏ đối diện với anh không chút nào biến sắc, Tần Phong cười nhẹ. Không nói một lời ôm cô vào trong ngực. Mùi thơm thoang thoảng từ người Diễm Tinh tỏa ra khiến tâm trạng hắn bình ổn.
Triệu Diễm Tinh, tôi cho em cơ hội cách xa tôi, nhưng chính em kéo gần lại khoảng cách đó. Vậy thì sau này đứng trách tôi, đời này dù muốn hay không thì em chỉ có thể ở trong bên cạnh tôi. Đáy mắt hắn toát lên vẻ hưng phấn chưa từng thấy kèm theo đó là một thứ tình cảm không thể nói được.