“Tình! Dừng lại.”
Khương Tình vươn tay nắm lấy tay Hạ Nhi đang muốn đẩy mình ra giữ chặt xuống giường khiến Hạ Nhi không thể phản kháng, môi lưỡi khẽ liếm lên nụ hoa ướt sũng đang dựng lên vì sự trêu ghẹo của mình, thấp giọng cười khẽ nói:
“Em không ngoan, tôi sẽ làm hỏng em đấy!”
Nói xong lại cúi đầu ngậm lấy nụ hoa cắn nhẹ. Hạ Nhi bị kích thích liền ưỡn người lên rên nhỏ, khuôn mặt ửng hồng kết hợp với biểu cảm mơ màng vừa yếu đuối vừa quật cường kia, khiến Khương Tình vừa liếc mắt thấy ánh mắt liền tối sẫm lại, môi lưỡi rời khỏi ngực Hạ Nhi, vươn tay tới trước ngực Hạ Nhi xé toạc mảnh vải trước người, chiếc váy phát ra âm thanh rất lớn, không báo trước liền biến thành một đống hỗn độn rách bươm.
Cảnh xuân mơ màng trên người Hạ Nhi bại lộ trước mắt Khương Tình, bộ ngực đẫy đà cùng vòng eo thon thả, đôi chân dài thẳng tắp, nhìn đường cong cơ thể lả lướt lộ bên ngoài, phía trên đầy dấu hôn nhỏ vụn, chỉ có vài sợi tóc nâu sáng mềm mại lất phất trên vai và trước ngực làm nổi bật làn da tuyết trắng của Hạ Nhi, đáy mắt Khương Tình thoáng qua một ngọn lửa sáng rực, khẽ nheo mắt lại, khoé môi Khương Tình cong lên nụ cười đầy mê hoặc.
Hạ Nhi cúi đầu nhìn thân thể nửa che nửa hở, những bộ phận quan trọng lại không thể che được chút nào, toàn thân trên dưới bị ánh mắt Khương Tình nhìn tới nhìn lui, khuôn mặt liền đỏ bừng, vô cùng xấu hổ và túng quẫn.
Khương Tình khóe môi tinh xảo nhếch lên một nụ cười ưu nhã, ánh mắt hiện lên dục vọng mãnh liệt, dứt khoát thản nhiên cởi áo khoác trên người mình ném xuống sàn.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, nhìn Khương Tình chậm rãi tao nhã vươn tay cởi nút áo, ánh mắt Khương Tình vẫn nhìn cô, Hạ Nhi liền muốn chống tay ngồi dậy.
Khương Tình cười khẽ, ngừng động tác với chiếc áo bị cởi gần hết, cúi người ấn Hạ Nhi nằm xuống. Mái tóc đen xoã lung tung mất trật tự trước ngực làm Khương Tình mang một vẻ quyến rũ mị hoặc. Mái tóc không che được làn da trắng như tuyết dưới áo, mịn màng lại tinh tế tỉ mỉ, vùng cơ bụng săn chắc thon gọn lúc ẩn lúc hiện bên trong, Hạ Nhi nhìn thấy không tự chủ được nuốt nước miếng. Ánh mắt Khương Tình hiện lên chút ma mị câu dẫn, nâng cằm Hạ Nhi lên như đang đánh giá từng đường cong trên mặt cô, cười ôn nhuận nói:
“Không phải ở phòng hoà nhạc em nói muốn tôi sao?”
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt mỹ lệ quyến rũ chết người trước mắt mình, âm thanh câu dẫn không chút che giấu của Khương Tình, khuôn mặt Hạ Nhi nổi lên từng rặng mây đỏ ửng, ánh mắt ngập nước mông lung mờ mịt, lại không biết dáng vẻ này của mình hoàn toàn không còn bình tĩnh lạnh nhạt như thường ngày, nhìn có vẻ giống nụ hoa chớm nở, chỉ khiến người ta càng muốn bóp nát cô, dày vò dưới thân cho đến khi cô phải khóc thét lên.
Khương Tình bình tĩnh nhìn Hạ Nhi, như đợi câu trả lời từ đôi môi nhỏ nhắn mềm mại.
Hạ Nhi hé môi lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ buông tầm mắt, lí nhí nói:
“Lúc đó khác!”
Giọng nói của Hạ Nhi có vẻ ướt sũng, như hương thơm lả lướt của cỏ cây ẩm ướt sau cơn mưa.
Khương Tình nghe vậy liền thấp giọng cười, ôn nhuận khàn khàn hỏi:
“Khác thế nào? Hửm?”
Hạ Nhi muốn quay đầu né tránh, ngón tay Khương Tình trên cằm cô lại giữ chặt, thanh âm mang theo ý cười:
“Không sao! Tôi đợi em được. Còn hiện tại em đừng hòng trốn.”
Nói xong liền cúi đầu hôn xuống, Hạ Nhi chỉ thấy một bóng đen úp tới, hai mắt mở to nhìn đường nét trên gương mặt Khương Tình, tà vọng vô cùng, tươi đẹp kỳ lạ, đồng thời có phần giống yêu ma trong địa ngục, khiến người ta hồn xiêu phách lạc, không dời nổi mắt.
Môi lại bị gặm cắn, Hạ Nhi bất lực không muốn vùng vẫy nữa, môi lưỡi dây dưa không dứt, Hạ Nhi thở dài trong lòng.
Cô đúng là không có tiền đồ.
Cô cũng chả cần thứ tiền đồ đó nữa!
Hạ Nhi vươn tay lên ôm lấy cổ Khương Tình, làm sâu sắc hơn nụ hôn này, rèm mi chớp động rồi nhắm lại.
Khoé môi Khương Tình liền cong lên độ cong hài lòng, bàn tay lại bừa bãi di chuyển vuốt ve mơn trớn khắp thân thể Hạ Nhi.
Nhiệt độ căn phòng nóng hẳn lên, từng chút một liền vang lên những âm thanh rên khe khẽ, tiếng thở dốc đứt quãng.
Trong phòng xuân tình nhộn nhạo, ngưng tụ thành một mùi thơm diễm lệ, như từng giọt nước hội tụ thành sông, chậm rãi tuôn ra khắp phòng.
Home » Story » hạ tiểu thư! hôm nay có nằm trên không? » Chương 51:Câu Dẫn