La Như Húc hơi nhíu mày:
– Vào thành?
Quan Mộ cười nói:
– Tất cả nhờ đại nhân chỉ bảo, thật ra hôm nay có một ít, nhưng chỉ là hàng thường, loại tốt nhất ngài mai mới tới… đại nhân có thể lấy về trước nhưng chắc là không đủ dùng.
La Như Húc ngẫm nghĩ một chút nhất thời không lên tiếng.
Quan Mộ lại mời La Như Húc uống trà, thấp giọng nói:
– Phụng Ti đại nhân, đưa hàng vào thành cũng là chuyện thường mà, tại sao hôm nay đại nhân cảm thấy khó xử. Hay là đã xảy ra chuyện gì?
La Như Húc nhíu mày, nhìn Hàn Mạc một cái, Quan Mộ cũng nói:
– Phụng Ti đại nhân yên tâm, người cháu này của ta rất đáng tin, miệng mồn kín đáo, ngài không phải lo. Phụng Ti đại nhân là người tài giỏi của nước Phong, hắn rất muốn hướng ngài học tập một chút.
La Như Húc chỉ là một phụng ti chuyên ra ngoài mua hàng cho Đại Tế Ti, không tính là quan lớn gì, nhưng Quan Mộ cung cung kính kính đối với hắn cho nên trong lòng La Như Húc rất thoải mái, xua tay cười nói:
– Mỗ chỉ là tôi tớ của Đại Tế Ti cũng không tài giỏi gì, Lão Quan quá lời!
Quan Mộ nghiêm túc nói:
– Cũng không phải nói quá, Đại Tế Ti đại nhân là ai chứ, ngài ra ngoài thay mặt cho Đại Tế Ti chọn đồ, đó là tín nhiệm ngài, ở nước Phong có mấy người được Đại Tế Ti đại nhân tín nhiệm như ngài?
La Như Húc nghe vậy cả cõi lòng thỏa mãn, gương mặt dãn ra đắc ý:
– Nếu nói đến tín nhiệm, Đại Tế Ti tín nhiệm mỗ là không có gì nghi ngờ!
Dừng một chút rồi thở dài:
– Vào thành cũng không phải không được, chẳng qua gần đây xảy ra chút chuyện, thủ vệ rất nghiêm… người lạ không tiện!
– Thành Thần Sơn tường đồng vách thiết còn có thể xảy ra chuyện gì?
Quan Mộ vuốt râu nói:
– Trong đó còn có những binh sĩ tinh nhuệ nhất nước Phong bảo vệ, chỉ sợ ruồi bọ cũng khó bay!
La Như Húc lắc đầu, liếc Hàn Mạc mới ghé vào Quan Mộ nói:
– Đứa nhỏ này … miệng thật sự kín chứ?
– Phụng Ti đại nhân yên tâm, nói chuyện ở trong này một chữ cũng không ra ngoài!
La Như Húc gật đầu nói:
– Ngài nói vậy ta cũng không lo lắng quá, Lão Quan, ngài biết mỗ có nhiều chuyện không nói ra sẽ rất khó chịu, có việc ta với ngài nói nói một chút nhưng đừng nói ra ngoài, nếu không hậu quá khó có thể tưởng tượng!
Quan Mộ gật đầu:
– Phụng Ti đại nhân yên tâm, điểm này ta hiểu!
La Như Húc cười khổ:
– Thành Thần Sơn cũng không phải tường đồng vách thiết, ngài biết không, gần đây, ba ngày trước có Hồng đầu nhân đột nhập vào Thần Sơn thiếu chút nữa còn vào được nội thành, may là Thị vệ trưởng Cam Lợi bày ra cạm bẫy chặn được hung thủ, nếu không rất là nguy hiểm!
– Cạm bẫy?
– Đúng rồi!
La Như Húc thấp giọng:
– Hồng đầu nhân có nội ứng trong đội thủ vệ ngoài thành, cho nên hắn mới có thể trà trộn vào trong Thần Sơn ám sát Tù trưởng. Tuy nhiên Thị vệ trưởng Cam Lợi biết có người định ám sát Tù trưởng nên bày ra cạm bẫy chờ đợi Hồng đầu nhân rơi vào rồi bắt sạch một mẻ. Đêm đó có hơn hai mươi Hồng đầu nhân rơi vào bẫy, sau một hồi vây sát tất cả bị giết gần hết, bọn họ rất lợi hại, dù toàn lực vây bắt nhưng vẫn để lọt lưới vài người. Thị vệ trưởng Cam Lợi vì phải bảo vệ Thần Sơn nên không tiện truy đuổi, hôm đó phái Vệ kỳ bản Y Liên Liệt đuổi theo, nhưng mà đến hôm nay chưa bắt được bọn họ, lại còn bị chết mười mấy người…!
Hàn Mạc nghe vậy trong lòng hiểu được, nguyên trước đây gặp mấy người đó chính là bọn người ám sát Tù trưởng chạy ra.
Nhưng theo lời La Như Húc thì Thị vệ trưởng Cam Lợi có phải là chính là Bạch Xà Cam Lợi Thái mà Hàn Thanh đã nhắc tới?
Hắc Xà A Phổ La bị giết ở nước Yến, bây giờ Nam Xà Bố Tốc Cam thủ hạ mạnh nhất chỉ còn Bạch Xà Cam Lợi Thái, nhưng mà không biết Bố Tốc Cam có hay tin Hắc Xà đã chết hay chưa?
Tuy nhiên mấy tin tức này, Hàn Mạc cũng không quan tâm, chủ yếu Hàn Mạc muốn biết tin tức của Chu Tiểu Ngôn.
Quan Mộ liếc nhìn Hàn Mạc, sau đó cười tủm tỉm nói:
– Phụng Ti đại nhân đừng sợ!
Dừng một chút nói:
– Phụng Ti đại nhân nói thành Thần Sơn ngoài chuyện này còn có chuyện khác phiền toái?
La Như Húc như muốn nói rồi lại uống một ngụm trà, nhất thời yên lặng.
Quan Mộ cười ha ha, nói:
– Phụng Ti đại nhân, nơi này ngoài có trà còn có một ít đặc sản, mời đại nhân xem một chút!
Sau đó đứng dậy:
– Đại nhân chờ một chút, sẽ có người mang lên!
Đôi mắt La Như Húc hiện ra vui mừng, nhưng nháy mắt liền tan biến, chỉ ồ một tiếng.
Quan Mộ đứng dậy đi ra ngoài, quay lại cầm theo một chiếc hộp đặt lên bàn, hạ giọng nói:
– Phụng Ti đại nhân, ngài xem! Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
La Như Húc để chén trà xuống bàn, đứng dậy đi qua, Quan Mộ cũng mở chiếc hộp ra, Hàn Mạc thấy rõ trong hộp là ngọc Như Ý!
Ánh mắt La Như Húc sáng lên, Quan Mộ đem chiếc hộp đóng lại giao cho La Như Húc, nói:
– Phụng Ti đại nhân, Hồng đầu nhân tà tâm chưa dứt, chỉ mong ngọc Như Ý này giúp đại nhân được mọi chuyện như ý, đây là tâm ý của tại hạ mời ngài nhận lấy.
– A… chuyện này sao được!
Miệng La Như Húc nói như vậy nhưng không che giấu vẻ vui sướng.
– Đại nhân là không coi ta là bằng hữu!
Quan Mộ nghiêm mặt nói:
– Chỉ là mong đại nhân bình an như ý, đây là lễ nghi nước Khánh ngài không nên từ chối.
– Lão Quan, hảo ý của ngài ta xin nhận!
La Như Húc ôm lấy hộp ngọc mới trở lại ngồi xuống, nhìn hắn không nỡ xa ngọc như ý thần sắc lại hơn phần cẩn thận:
– Gần đây có chuyện quan trọng, chỉ là…việc này quan trọng mỗ phải nói trước. Tuy ngài là bằng hữu đáng tín nhiệm của mỗ nhưng nếu không nói ra trong lòng ta thấy khó chịu, nhưng ngài khi nghe xong nhất định không được lộ ra dù chỉ là một điểm… nếu không sẽ gặp họa sát thân!
Tới lúc này Hàn Mạc đã hiểu quan hệ của hai người này.
Phụng Ti đại nhân tham tài, Quan Mộ không thiếu chính là bạc, hai bên lựa chọn chung một con thuyền chính là một bên bán tin, một bên mua tin.
Nói trắng ra là Quan Mộ lấy tiền mua tin tức Thần Sơn từ Phụng Ti mà thôi.