“Cậu chủ, ngựa giống có gì không tốt, tuy tôi chưa từng gặp mấy vị thiếu phu nhân đó! Nhưng cậu chủ của Trình Thành tôi là người thế nào, con mắt sẽ kém sao! He he… Tôi thật muốn xem ba vị thiếu phu nhân trông như thế nào, có lẽ là đẹp như tiên nữ!”
Trình Thành nói xong cười hi hi, còn không ngừng dùng tay vuốt cằm của mình, tưởng tượng mấy người Diệc Phi và Lăng Vy trông như thế nào!
Đông Phương Hạ nhìn nụ cười không có ý tốt nơi khóe miệng Trình Thành, anh liền biết tên nhóc này đang nghĩ gì, có lẽ là muốn giám sát mình, tránh tìm phụ nữ xấu! Dùng cách nói của Trình Thành, Trình Thành tôi đẹp trai như vậy, nếu có một thiếu phu nhân xấu xí, thì thật mất mặt.
“Cậu chủ, cậu đá tôi làm gì?”, Trình Thành xoa mông của mình, ấm ức nhìn Đông Phương Hạ.
“Anh nói xem tôi đá anh làm gì! Còn không mau đi đi”.
“Ồ…”
Trình Thành khóc không được cười không xong trả lời một tiếng! Nửa năm không gặp, cậu chủ vẫn thích đá mông của chúng tôi, đi thì đi, nói một tiếng là được mà!
Trình Thành đi theo phía sau Đông Phương Hạ, nếu không phải nể tình Đông Phương Hạ là cậu chủ nhà mình, Trình Thành thật muốn đập gạch vào đầu Đông Phương Hạ!
Trong khi mấy người Trương Vũ Trạch nghi hoặc, Trình Thành đi tới, một tay đặt vào vai của Tây Môn Kiếm, một tay vỗ vào ngực của Tây Môn Kiếm nói đùa.
Tây Môn Kiếm nghe xong, khóe miệng co giật, tức giận nhìn Trình Thành mắng: “Nhóc con, có phải muốn ăn đòn không!”
“Vãi… chỉ với bộ dạng bây giờ của anh, anh Kiếm, không phải anh em tôi khinh thường anh! Nhường anh một trăm chiêu trước!”