“Con đòi không phải là vé vào cửa, mà là bom lấy mạng đấy!”
Tần Long kêu lên như bị thần kinh, nói sơ qua về chuyện xảy ra ở ngoài thế giới ngầm. Tân Mục càng nghe thì mặt càng tráng bệch.
Gã chợt giật mình hiểu ra vì sao khi mình đòi Vương Vĩ vé vào cửa, vẻ mặt Vương Vĩ lại có chút hưng phấn, còn có phần… hả hê, cười trên nỗi đau của người khác?
Anh ta còn nói với mình, vé đã đưa tới thì anh ta sẽ không nhận lại nữa.
“Ba! Vậy phải làm thế nào đây?”
Tần Mục hoảng loạn.
Gã đúng là bạn của Cao Thành, nhưng thật ra cũng không tính là bạn bè quá thân thiết, chỉ là bạn nhậu mà thôi.
Hơn nữa cho dù là anh em của Cao Thành, Cao Thành là người trong giới xã hội đen, ở trước mặt người ngoài thế giới ngầm, Cao Thành cũng không dám kiêu căng, nữa là Tân Mục gã?
“Làm thế nào à?”
Tần Long cười lạnh, ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Mục. Ông ta thật sự hối hận trước đây không trực tiếp bắn đứa con hư này lên tường.
Gây họat Gây họa lớn rồi!
Đây là nhà họ Tân sắp hoàn toàn tan thành mây khói rồi.
“Con hỏi ba thì ba biết hỏi ai chứ?”
Tần Long kêu to, đôi mát đỏ ngầu tới dọa người: “Ba không quan tâm. Từ giờ trở đi, con đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tân, con và nhà họ Tần không có bất cứ quan hệ gì.
Con muốn chết thì tự mình chết đi!”
Hai chân Tân Mục mềm nhũn, bịch một tiếng trực tiếp quỳ xuống.
“Ba! Ba! Ba không thể bỏ mặc con được!”
Tân Mục ôm chân của Tần Long và gào khóc, làm gì còn có vẻ đắc ý, không ai bì nổi vừa rồi chứ? Gã sợ đến mức giọng cũng đang run rẩy.
“Ha ha, tự mình gây họa thì tự mình giải quyết. Nếu con có thể trả lại hết số vé này thì còn có thể cứu. Nếu không trả lại được…”
Tân Long hừ một tiếng, đá văng Tân Mục ra: “Vậy Tân Long ba coi như chưa từng sinh đứa con trai như con!”
Ông ta nói xong thì tức giận đến mức trực tiếp phất tay áo rời đi. Mà Tần Mục run lẩy bẩy, hoảng loạn bò dậy, lao.
về phía ngoài cửa.
“Trả lại! Trả lại vé!”
Trong miệng gã thì thào. Do ở văn phòng làm xảằng làm bậy suốt một buổi chiều khiến hai chân cũng có chút mềm nhữn, nhưng gà làm sao để ý được tới chuyện đó, chỉ liều mạng chạy về phía công ty giải trí Tinh Tế.
Lúc đó, Vương Vĩ lại đang ngồi ở trong phòng làm việc vững như núi thái sơn, pha trà.
Anh ta sai người mua rất nhiều loại trà, tự mình thử từng loại một, cố tìm ra loại trà ngon nhất. Bởi vì Giang Ninh thích uống trà.
Sau khi đưa Giang Ninh và đám người Lâm Vũ Chân trở về khách sạn nghỉ ngơi, Vương Vĩ vốn chẳng có việc gì phải làm.
Nhưng anh ta vẫn quay về công ty, trở lại văn phòng của mình.
Anh ta đang đợi người.
“Tính thời gian thì chác hản cũng sắp tới rồi.”
Vương Vĩ híp mắt, nhẹ cười khẽ một tiếng: “Đại ca Giang đã nói, tục lệ này không tốt, phải sửa”