Nếu nói dễ nghe, loại người này có thể hy sinh cả bản thân vì lợi ích của gia tộc.
Nhưng nói khó nghe thì chính là chuyên quyền.
Tuy Ngải Xuyên đã nhượng bộ nhưng ánh mắt Ngải Lâm vẫn kiên định như cũ.
Cô ấy lắc đầu: “Ông nội, xin ông thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra!”
“Cháu vẫn muốn từ chối à?”
Ngải Xuyên rất tức giận, nói bằng giọng không mấy vui vẻ.
“Ngải Lâm, con mau cảm ơn ông nội vì đã truyền vị trí chủ gia tộc cho con đi chứ”.
Ngải Minh Húc lập tức căng thẳng, vội khuyên.
Ông ta là bố Ngải Lâm nên đương nhiên sẽ hiểu rõ tính cách của cô ấy.
Nhưng tương tự, ông ta cũng biết Ngải Xuyên là người thế nào.
Nếu Ngải Lâm vẫn từ chối, rất có thể Ngải Xuyên sẽ nổi đóa ngay.
“Đúng thế, Ngải Lâm, cô đừng có được voi đòi tiên, chủ gia tộc truyền vị trí đó cho cô tức là coi trọng cô, cô còn dám từ chối cơ à”.
“Tôi đã nói rồi, ông nội không nên truyền vị trí chủ gia tộc cho cô ta, phụ nữ như cô ta có tư cách gì chứ?”
“Đúng thế, bây giờ còn dám chống đối ông trước mặt mọi người, đúng là láo thật!”
Một số bề dưới của nhà họ Ngải khó chịu nói.
Ngải Lâm ngang vai với họ, còn là nữ, nhưng vẫn dễ dàng đạt được vị trí chủ gia tộc, không ngờ người phụ nữ này lại dám từ chối hết lần này tới lần khác.
Ánh mắt Ngải Lâm vẫn kiên định như cũ, không hề thay đổi, cô ấy trầm giọng nói: “Ông nội, xin ông thu hồi mệnh lệnh đã đưa ra!”
Từ chối lần thứ ba!
Người nhà họ Ngải hoàn toàn sững sờ, không hiểu nổi tại sao Ngải Lâm cứ muốn từ chối chuyện tốt như thế.
Ngải Xuyên không nói gì, chỉ nhìn Ngải Lâm, ánh mắt Ngải Lâm rất kiên định, không e sợ lão ta chút nào.
Một lúc lâu sau, Ngải Xuyên bỗng thở dài: “Thôi! Thôi! Nếu cháu không muốn, ông cũng không ép nữa, cháu thích làm thế nào thì tùy cháu vậy!”
Lão ta nói rồi đứng dậy: “Ông mệt rồi!”
Sau đó lão ta quay người định rời đi.
Vào giờ phút này, trông Ngải Xuyên như già thêm mấy tuổi.
Ngải Lâm nhìn bóng lưng hơi còng của lão ta, bỗng cảm thấy không nỡ, bèn nhìn về phía Dương Thanh một cách tội nghiệp.
Tuy cô ấy không muốn nhúng tay vào trận chiến trong gia tộc, cũng rất bất mãn khi bị Ngải Xuyên sắp đặt chuyện hôn nhân.
Nhưng dù sao Ngải Xuyên cũng là ông nội cô ấy, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cô ấy không muốn khiến ông cụ thất vọng.
Dương Thanh cay đắng lắc đầu, lập tức nhìn theo bóng lưng Ngải Xuyên: “Tôi hứa, nhà họ Ngải sẽ được huy hoàng suốt trăm năm!”
Anh vừa dứt lời, cơ thể hơi còng xuống của Ngải Xuyên bỗng thẳng lại, lão ta mừng rỡ quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt trẻ tuổi của Dương Thanh.
Tuy anh rất trẻ, còn trẻ hơn cả cháu lão ta, nhưng lời anh nói lại khiến lão ta yên tâm hẳn.
“Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu Thanh!”
Ngải Xuyên kích động tới mức lắp bắp, mắt đỏ hoe.
Lão ta đã cống hiến cả đời cho nhà họ Ngải, giờ đã gần đất xa trời nhưng vẫn chưa thể đưa gia tộc lên đến đỉnh cao.
Bây giờ câu nói của Dương Thanh đã cho lão ta hy vọng.
Người thanh niên có thể chống lại tám gia tộc lớn ở Yến Đô đã hứa sẽ giúp nhà họ Ngải được huy hoàng suốt trăm năm, vậy chắc chắn sẽ là như thế.
Khi Dương Thanh rời khỏi nhà họ Ngải thì đêm đã khuya.
Ngải Lâm đích thân đưa anh và Mã Siêu ra cổng.
“Cậu Thanh, cảm ơn cậu nhé!”
Ngải Lâm cảm kích nói.
Dương Thanh mỉm cười, lắc đầu: “Chị nên cảm ơn chồng chưa cưới chứ đừng cảm ơn em, nếu cậu ấy không tới nhờ em che chở cho nhà họ Ngải trước khi chúng ta đến đây, cho dù vừa nãy chị xin em, em cũng không đồng ý với ông nội chị”.
Nghe thấy thế, Ngải Lâm hơi bất ngờ, nhưng ánh mắt khi nhìn Mã Siêu của cô ấy cũng dịu dàng hơn.
Người đàn ông ngốc này chỉ biết lặng lẽ nỗ lực phía sau, chứ chưa bao giờ nói với cô ấy.
Mã Siêu nở nụ cười ngốc nghếch, gãi đầu: “Được giúp em là vinh hạnh của anh!”
Dương Thanh tức giận nói: “Trông cậu kìa, chẳng có chút tiền đồ nào hết, còn chưa kết hôn mà chuyện gì cũng nghĩ cho chị Lâm rồi.
Đến khi kết hôn, có lẽ cho dù chị Lâm bảo cậu đánh tôi thì cậu cũng đồng ý mất!”
Sắc mặt Mã Siêu thay đổi ngay, vội lắc đầu: “Anh Thanh, sao Lâm lại bảo em đánh anh chứ? Cho dù em muốn thì cũng không đánh lại!”
Ngải Lâm bỗng bật cười: “Mã Siêu, anh đánh Dương Thanh thật đau cho em!”
Mã Siêu nhìn Ngải Lâm rồi nhìn Dương Thanh với vẻ mặt đau khổ.
Cô ấy bảo anh ta thế cũng chẳng khác gì đang hỏi, nhỡ một ngày em và mẹ anh cùng rơi xuống sông, anh cứu ai trước?
.