Tuy nhiên, Ứng Hoa Niên chưa kịp nói xong thì bị một giọng nói già nua cắt lời: “Trước tiên chờ một chút đi, Hoa Niên!”
Toàn bộ người có mặt tại hiện trường đều bị chắn động.
Lâm Dương cũng ngẳng đầu nhìn về phía không trung.
Người còn chưa tới, tiếng đã tới rồi.
Đây là ai?
Hơn nữa… âm thanh này như thể văng vẳng bên tai, quá lớn.
Cái này phát ra như thế nào?
Ngay lúc Lâm Dương còn đang khó lý giải, trên con đường nhỏ dẫn đến sân này, một ông cụ già nua bước tới.
Ông cụ vô cùng gầy gò, như thể là da bọc xương, trên đầu không có mấy sợi tóc nữa, đôi mắt trũng sâu, dáng vẻ gần đất xa trời.
Lúc này, ông ta đang khom người, vừa ho khan vừa đi về phía này.
Còn khi nhìn thấy ông cụ xuất hiện, tất cả người của nhà họ Ứng đều vui mừng khôn xiết.
“Lão tổ tông! Ông có thể đến đây rồi!”
“Trời ạ, nhà họ Ứng của tôi được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!”
“Lão tổ tông, ông phải ra mặt vì nhà họ Ứng của chúng ta!”
“Con cháu của ông đã bị tên cầu tặc này giết chết hết rồi!”
“Lão tổ tông ơi…”
Rất nhiều người trực tiếp quỳ trên mặt đất, khấu đầu với ông cụ kia, thậm chí có người còn khóc rưng rức, gào thét.
“Lão tổ tông?”
Lâm Dương nhìn chằm chằm vào ông cụ kia, trong lòng đã hiểu rõ.
Người này …chính là ông cụ đã gọi điện thoại cho Ứng Hoa Niên trước đó …
Nhưng lại nhìn thấy ôn cụ chậm rãi đi tới, đứng ở cửa sân nhìn quanh sân một vòng, sau đó lại nhìn về phía Ứng Hoa Niên.
Sau một lúc, ông ta lắc đầu, mới chuyển đôi mặt đục ngầu đó sang người Lâm Dương …
“Chàng trai trẻ… cậu là muốn …diệt nhà họ Ứng của tôi sao?”
Ông cụ có vẻ như đang chât vân, nhưng càng giông đang hỏi tội hơn.
Một câu nói đơn giản này cũng có thể tạo cho người ta áp lực vô tận.
Nhưng Lâm Dương trên mặt không chút sợ hãi mà nhìn ông cụ bằng ánh mắt lãnh đạm: “Tôi không có hứng thú tiêu diệt nhà họ Ứng, thậm chí tôi cũng không có hứng thú giết người. Hôm nay người nhà họ Ứng gặp phải tai họa như vậy, không phải do tôi, mà là do các ông! Là một tay các ông đóng góp vào cục diện của ngày hôm nay! “