“Chỉ là vé của chúng tôi đã đưa ra thì rất khó thu lại. Cậu Tân cần phải nhớ kỹ đấy”
‘Vương Vĩ nghiêm túc nói.
Đồ đưa ra làm gì có đạo lý thu lại. Hơn nữa, đây là người khác cứng rắn đòi lấy. Anh dám lấy đi mà muốn trả lại, vậy phải xem mình có bằng lòng nhận hay không đã.
Tân Mục chỉ cảm thấy có chút buồn cười. Mình đã lấy được vé còn phải trả về à?
Nằm mơ đi.
Cho dù mình không đi, tiêu hoang ném nó đi cũng là chuyện đáng để khoe khoang đấy.
Người khác rất khó kiếm được một vé, trong cùng ngày mình đăng tin lên, lấy được vé quý nhưng hôm nay rất mệt mỏi, không muốn xem, chờ lần sau vậy.
Như vậy sẽ khiến cho bao nhiêu người ghen ghét chứ?
“Không trả đâu. Tôi sẽ gửi địa chỉ của tôi cho anh, tổng giám đốc Vương cứ phái người đưa đến phòng làm việc của tôi.”
Tần Mục lấy ra một tờ danh thiếp, nhét vào túi của Vương Vĩ vỗ nhẹ vào vai anh ta, thản nhiên nói một câu rồi dẫn bạn gái rời đi.
Trên mặt Vương Vĩ trước sau vẫn tươi cười, hoàn toàn không có vẻ gì tức giận hay mất kiên nhẫn.
Ngược lại, anh ta còn có chút hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Anh ta có chút chút ấn tượng, trong nhà Tân Mục này hình như thật sự có người ở ngoài thế giới ngầm, thân phận và địa vị thật ra không tính là lợi hại.
“Ngây người ra đó làm gì?”
Phía sau, truyền đến giọng nói của Giang Ninh: “Không nghe thấy Tô Vân đang gọi cậu à”
Vương Vĩ quay đầu nhìn lại, thấy Tô Vân chỉ còn thiếu cầm bát ném qua thì vội vàng cầm điểm tâm chạy về.
Cơm nước xong, Vương Vĩ tiễn Giang Ninh và đám người Lâm Vũ Chân quay về khách sạn nghỉ ngơi rồi mới quay về công ty, sai người đặc biệt đưa vé hòa nhạc tới văn phòng của Tần Mục.
Lúc đó, Tần Mục đang chờ vé ở phòng làm việc của gã.
Chỉ trong lúc chờ đợi, gã đương nhiên phải tìm một vài chuyện để làm, nếu không sẽ rất nhàm chán.
Gã ngồi ở trên ghế ông chủ và híp mắt lại, đầu ngửa ra sau, dáng vẻ như đã đi vào cõi thần tiên, gần như muốn rên lên thành tiếng.
“Cốc cốc cốc!”
Cửa văn phòng có tiếng gõ, Tân Mục lập tức giơ tay, ấn cái đầu suýt nữa muốn đứng lên.
“Vào đi.”
“Cậu Tần, có người đưa một tập tài liệu tới, nói là thứ cậu cần: Tần Mục vừa nghe cũng biết là Vương Vĩ đưa vé tới.
Xem ra người này vẫn rất thức thời đấy.
“Đặt trên bàn.”
Tần Mục hít sâu một hơi, cơ thể không nhịn được hơi run rẩy. Mặt thư ký lập tức lại đỏ lên, đặt túi tài liệu xuống và hoảng hốt rồi đi, đóng cửa lại.
SẠC Dưới bàn đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Cậu Tân!”
“Em đã tìm thấy cái bút của tôi rồi sao?”
Tần Mục cười đầy vẻ hư hỏng: “To không, dùng tốt không?”