Nhưng Dương Thanh lại có thể thay đổi cục diện tranh chấp của hai phe trong nhà họ Hoàng chỉ trong một ngày đúng là nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, rất nhiều nhà đều có hiện tượng chia bè kéo phái nhưng chỉ có nhà họ Hoàng là thực lực của hai phe tương đương nhau.
Một khi nhà họ Hoàng chỉ còn một phe nắm quyền, chắc chắn thực lực của nhà họ Hoàng sẽ tăng thêm một bậc.
Nhưng trớ trêu thay gia tộc Vũ Văn và nhà họ Hoàng lại có ân oán.
Bây giờ Dương Thanh giúp đỡ Hoàng Thiên Hành khống chế nhà họ Hoàng, liệu có phải để chuẩn bị đối phó gia tộc Vũ Văn không?
Không phải Vũ Văn Cao Dương lo lắng vô lý.
.
Chap mới luôn có tại ~ trùmtruy ện.C O M ~
Để ngồi lên vị trí này, ông ta phải biết nhìn xa trông rộng.
Ông ta không muốn xảy ra bất kỳ xung đột nào với Dương Thanh.
Chỉ cần Dương Thanh muốn, ông ta sẽ dứt khoát nhường lại vị trí chủ gia tộc cho anh.
“Dương Thanh, bố không cầu xin con tha thứ, chỉ xin con đừng dằn vặt bố nữa.
Nếu cái chết của bố có thể đổi được sự hòa thuận ngắn ngủi giữa bố con mình, con cứ việc ra tay, bố sẽ không né tránh”.
Hai mắt Vũ Văn Cao Dương đỏ ngầu, nghẹn ngào nói.
Hàn Thiên Thành nhìn bóng lưng Vũ Văn Cao Dương, âm thầm thở dài rồi lặng lẽ rời đi.
Trong mắt người đời, người đàn ông đang đau thương tột độ này là chủ gia tộc Vũ Văn – một trong tám gia tộc đứng đầu ở Yến Đô, địa vị cực cao.
Nhưng Hàn Thiên Thành biết ông ta không hề tha thiết những thứ này.
Cùng lúc đó, Dương Thanh rời khỏi nhà họ Hoàng liền đi thẳng tới nhà họ Ngải.
Ở Yến Đô, trừ tám gia tộc đứng đầu ra còn có rất nhiều gia tộc đủ mọi cấp bậc khác.
Nhà họ Ngải là một trong số đó, cũng là một gia tộc có hơn trăm năm lịch sử.
Lúc Dương Thanh tới nhà họ Ngải, màn đêm đã buông xuống.
Nhà họ Ngải đèn đuốc sáng choang, dòng chính của nhà họ Ngải đã tập trung đầy đủ trong biệt thự rộng lớn.
Ngải Lâm mặc quần áo ở nhà đơn giản, nở nụ cười hờ hững nhưng tràn đầy tự tin.
“Cậu Thanh đến rồi à?”
Thấy Dương Thanh tới, Ngải Lâm mỉm cười đứng dậy tiếp đón.
Lúc này Mã Siêu bên cạnh Ngải Lâm đang sốt ruột như kiến bò chảo nóng, thấy Dương Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy: “Anh Thanh!”
“Cậu Thanh, xin mời ngồi!”
Ngải Minh Húc, bố của Ngải Lâm thấy Dương Thanh đến cũng vội vàng đứng dậy.
Ngải Minh Húc từng chứng kiến thực lực khủng bố của Mã Siêu và sự bĩnh tĩnh của Dương Thanh ở nhà họ Vương nên ông ta nào dám lạnh nhạt với hai người như lúc mới gặp nữa?
Một người có thể dễ dàng hủy diệt một gia tộc cùng cấp bậc với nhà họ Ngải bằng lòng kết giao với nhà họ Ngải chính là may mắn mấy đời của bọn họ.
Trước lời mời nhiệt tình của Ngải Minh Húc, Dương Thanh ngồi ở ghế chủ tọa.
Lúc này người nhà họ Ngải đều tò mò nhìn Dương Thanh.
Bọn họ nhận được thông báo nói tối nay có khách quý, tất cả dòng chính đều phải có mặt.
Trước khi Dương Thanh đến, bọn họ vẫn đang suy đoán rốt cuộc là vị khách quý nào được nhà họ Ngải coi trọng đến vậy? Cho đến khi Dương Thanh xuất hiện, từ sự đón tiếp nhiệt tình của Ngải Minh Húc bọn họ mới biết khách quý của nhà họ Ngải là một chàng trai trẻ thoạt nhìn chưa tới ba mươi tuổi.
“Cậu Thanh!”
Ngải Xuyên, chủ nhà họ Ngải thấy Dương Thanh ngồi xuống mới khẽ gật đầu chào hỏi.
“Không biết cơm canh đạm bạc có hợp khẩu vị của cậu Thanh không?”
Ngải Xuyên hỏi.
Dương Thanh hờ hững cười nói: “Nếu một bàn sơn hào hải vị này được xem là cơm canh đạm bạc thì trên đời này sẽ không còn món ngon nào nữa”.
– —————————
.