Những tràng cười phá lên thu hút rất nhiều người xem.
Người phụ trách tập đoàn Triệu Thị, Triệu Tu đi đến: “Nhẫn hợp kim nhôm làm nhẫn cưới? Chuyện thú vị như vậy, tôi phải xem xem, chậc chậc, Lâm Thị là doanh nghiệp dẫn đầu ở Ngân Châu, quả nhiên không phải tầm thường, Lâm Tổng, chồng cô không tặng cô được, không bằng tôi thay anh ấy tặng cho cô? Trăm vạn (~3.5 tỷ) hay là nghìn vạn (~35 tỷ), cô nói đi.”
m thanh của Triệu Tu vừa rơi xuống, người anh ta dẫn đến cũng cười vang.
*Triệu Tổng chúng tôi tặng nhẫn, cô có phải nên bày tỏ gì đó chứ, cùng Triệu Tổng của chúng tôi ăn một bữa tối gì đó?”
Rất nhanh, âm thanh huyên náo bên này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, những người trong sảnh tiệc cũng chạy qua đây.
Nhẫn cưới trên tay Lâm Ngữ Lam, bỗng chốc trở thành chủ đề bàn tán của tất cả mọi người.
Dẫu sao, tổng tài sản hiện tại của Lâm Thị đã vượt quá 10 tỷ ( 35 nghìn tỷ đồng), Lâm Ngữ Lam bản thân là tổng tàicho dù chỉ là một món trang sức bình thường, cũng không nên có thứ đồ rẻ tiền như vậy, đừng nói là nhẫn cưới.
Rất nhiều người, đều cảm thấy có tiếc cho Lâm Ngữ Lam, đồng thời trong lòng cũng quở trách Trương Thác, cho dù anh ta là con rễ ở rễ nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng đối với anh ta coi như không tệ, Lâm Ngữ Lam đến đâu cũng dẫn theo anh ta, đổi là bản thân, đừng nói lấy tổng tài của Lâm Thị, ngay cả là một cô gái không có chút thân phận, có được Lâm Ngữ Lam quyến rũ này, bản thân phải bằng mọi cách che chở mới được So với Trương Thác, Kha Bân thực sự là quá ưu tú, anh ta chỉ theo đuổi Trình Giai Hân liền tặng một chiếc nhẫn hơn ba triệu NDT(hơn 10 tỷ), Trình Giai Hân còn không thuận mắt, đeo lên ngón trỏ, thật không muốn hiểu, Trương Thác đó, một chiếc nhẫn hợp kim nhôm, anh ta có mặt mũi gì lấy ra.
Lâm Ngữ Lam và Trương Thác ngồi trong đám đông, bị người khác chỉ tay, cảm giác này khiến Lâm Ngữ Lam rất khó chịu, Cô chưa bao giờ quan tâm đến chiếc nhẫn mà Trương Thác tặng cho mình là đắt hay rẻ, miễn là Trương Thác tặng nó cho cô, cô đều thích.
Nhẫn cưới, Lâm Ngữ Lam cũng có, lúc đó Lâm Kiến Ninh đã chuẩn bị, mặc dù không có mười ca-ra khoa trương như vậy, ba ca-ra cũng không phải quá nhỏ, nhưng Lâm Ngữ Lam chưa từng mang theo, bởi vì trong lòng cô nhẫn cưới, từ đầu đến cưới luôn phải có ý nghĩa mới được, nêu như không phải cái gọi là ý nghĩa, đồ kim cương này, còn không có giá trị bằng vàng.
“Ông xã, chúng ta đi đi.” Lâm Ngữ Lam tự nhiên kéo tay Trương Thác, cho dù đấu giá hôm nay còn chưa xong, cô ấy cũng không quan tâm nữa, bản thân bị người khác nói không sao, quan trọng là cô ấy không muốn thấy Trương Thác trở thanh mục tiêu công kích như thé.
Trương Thác cơ bản không nghĩ tới âm thanh của những người xung quanh, để cho Lâm Ngữ Lam nắm tay anh bước ra khỏi đám đông.
Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, một giọng nói vang lên từ đám đông.
“Tránh ra! Tránh hét ra, nhanh!”