Mà lúc này, cả người cô bị anh hoàn toàn đè xuống, không thể động đậy được, cô cảm giác mình lại sắp không thể thở được nữa.
“Anh, anh thả em ra trước đã.” Tô Khiết hít sâu một hơi, muốn đẩy anh ra, cô cảm thấy nếu còn để tiếp tục như vậy, mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát của cô mất.
Cô ra sức đẩy, nhưng không thể xê dịch được Nguyễn Hạo Thần, có điều động tác hôn của anh đã dừng lại.
Tô Khiết đang định thở phào một hơi, thì lại nghe thấy giọng nói ai oán của anh khẽ vang lên:”Đêm qua, những lời nói như vậy, tôi cũng đã nói, nhưng lúc đó em đối xử với tôi như thế nào?”
Lúc này, giọng nói của Nguyễn Hạo Thần không chỉ có chút ai oán, mà còn ấm ức và đáng thương nữa.
Đương nhiên, lúc này Tô Khiết đang nằm sấp xuống còn Nguyễn Hạo Thần đang đè lên lưng cô, cho nên cô không thể nhìn thấy nụ cười trên môi của anh.
“Sao? Đối xử với anh như nào?” Cứ nhắc đến chuyện đêm qua, Tô Khiết lại có chút chột dạ!
Vốn dĩ cô chủ quan cho rằng chuyện tối hôm qua là do lỗi của mình, cộng thêm đoạn phim chứng cứ vừa nãy và giọng điệu uất ức của Nguyễn Hạo Thần lúc này nữa, cô có muốn cứng rắn cũng không được.
Nghe thấy cô nói thế, Nguyễn Hạo Thần mấp máy không thành lời, cô gái này quá đơn thuần trong chuyện tình cảm rồi.
Giờ cô hỏi như vậy, anh rất sẵn lòng cho cô một dẫn chứng chỉ tiết.
Lời cô nói khiến cho kế hoạch của anh có thể tiến hành tiếp rất thuận lợi.
Vốn dĩ Tô Khiết muốn phản kháng, nhưng Nguyễn Hạo Thần cứ bày ra đủ loại chứng cứ, bao gồm cả những vết trầy xước trên người anh nữa.
Tô Khiết kinh ngạc.
Cô biết mỗi lần sau rượu mình đều rất điên, vì Hứa Dinh Dinh trước đây cũng đã từng nói với cô vậy rồi. Nhưng mà cô không ngờ tối qua mình lại điên tới mức đó, mà nếu vậy thật thì Nguyễn Hạo Thần cũng thật đáng thương.
Tô Khiết nghĩ thế, ý thức và hành động phản kháng cũng dần dần dịu xuống.
Người sắc sảo như Nguyễn Hạo Thần sao có thể không nhìn thấu được tâm tư của cô, càng sao có thể bỏ qua cơ hội thế này được.