Thiếu niên kia không tránh né, trên mặt, trên người đầy màu sắc, trên mặt lại mang ý cười nhợt nhạt, điệu bộ muốn gì được đó, giọng nói thương lượng: “Sở Sở, sau này có thời gian, anh sẽ biến bức tranh này của em thành sự thật.”
……
Ở bữa cơm này, Thịnh Thế mới vừa ăn được một nửa, nhận được điện thoại từ Ngự Thự Lâm Phong gọi tới.
Vẻ mặt của anh đầu tiên là cứng ngắc một chút, sau đó đứng lên, lặng lẽ đi tới bên cửa sổ, nghe: “Có chuyện gì vậy?”
“Ngài Thịnh, lúc xế chiều cô San đi ra ngoài, cho tới bây giờ, hơn sáu giờ rồi, còn chưa về nhà, gọi điện thoại cô ấy cũng không nhận.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói bà quản gia run run rẩy rẩy.
Thịnh Thế cau mày, “Cô ấy không nói cô ấy đi đâu sao?”
“Không có ạ. Tôi chăm sóc cô San từ khi xuất viện đến bây giờ, vẫn thấy cô ấy không đi ra ngoài, lo lắng cô ấy ở nhà lâu sinh bệnh, hôm nay nhìn cô ấy muốn đi ra ngoài, cho nên liền cực kỳ vui mừng, quên hỏi cô ấy.”
Thịnh Thế cầm điện thoại di động, vẻ mặt thật bình tĩnh, nhưng đáy lòng đã lo lắng, anh nhàn nhạt nói một câu: “Tôi biết rồi.” Ngay sau đó liền ngắt điện thoại, sau đó đi tới trước bàn ăn, cầm lên áo khoác của mình, vội vã để lại một câu: “Tôi còn có việc.” Cũng không đợi khách hàng cùng thư ký nói chuyện, liền đi ra ngoài.
Thịnh Thế đứng ở ngoài cửa Bách Phủ Yến, gió đêm thổi tới, có chút lạnh, đầu óc của anh hơi tỉnh táo, nghĩ đến lúc trước mình ở quán trà đi ra, hình như thấy một bóng dáng quen thuộc, đáy lòng của anh lộp bộp hạ xuống, liền xoay người, hướng phía Bắc quảng trường đi tới.
Lúc này bóng đêm đã buông xuống, “Thập lý Thịnh Thế” cũng ít người đi lại, Thịnh Thế vừa đi, vừa nhìn trái phải, bước chân của anh rất nhanh, rất nhanh sẽ chạy tới trên quảng trường, lúc này ban nhạc đã tan, cũng rất nhiều người rời đi, Thịnh Thế chen ngược hướng đến trên quảng trường, trên quảng trường ánh đèn đã tắt rất nhiều, anh tìm kiếm Cố Lan San, vừa đi vừa nghỉ, nhìn quanh hai bên, trong lúc bất chợt xoay người, lại thấy đèn đóm leo lét chiếu lên một bóng dáng quen thuộc.