Giản Oánh: “…” Đó là yêu cầu gì chứ?
Dạ Lăng vẫn luôn giữ yên lặng, bị Minh Thù dùng tư thế xách mèo để cầm.
Đang xách theo hắn nhất định là một con yêu, nhưng đối diện lại là người…
“Sao thế, sợ à?”
“Tại sao tôi phải để cô đánh, cô mau trả mèo lại cho ta, nếu không… tôi báo cảnh sát.” Giản Oánh nghĩ lại mình còn có thể báo cảnh sát!
Yêu quái làm loạn trong thành phố, bị bắt sẽ bị giam giữ trong phòng tối nhỏ.
“Nhanh báo đi, chúng ta để cho cảnh sát đến phân định đúng sai xem con mèo này rốt cuộc có phải của cô hay không.”“Cô báo đi.” Minh Thù mang gương mặt bình tĩnh, thậm chí cười nhẹ nhàng thách đố:
Giản Oánh: “…”
“Đó vốn chính là mèo của tôi, tại sao con người cô lại như vậy, cướp đoạt đồ của người khác vui lắm sao?”
“Nghe thấy không, cô ta nói anh là đồ đạc đấy.” Minh Thù đưa tay chọt chọt mặt của chú mèo Dạ Lăng.
Dạ Lăng liếc đôi mắt sắc bén nhìn Minh Thù, chưa xong đã lại âm trầm trừng mắt về phía Giản Oánh với sự nhẫn nhịn tràn ngập, dường như có người đang rút đi không khí.
Giản Oánh nhìn lại ánh mắt Dạ Lăng, chấn động trong lòng, hoảng sợ vô cùng.
Cô biết Dạ Lăng chẳng phải là chủ nhân dịu dàng hiền lành gì.
Giản Oánh hơi muốn bỏ cuộc, nhưng trong lòng rất không cam tâm, cô ta kiên trì nói lần nữa: “Cô không trả mèo cho tôi, cô muốn làm gì với nó?”
“Tôi sẽ không trả.” Nhanh tức giận đi, nhanh hận trẫm đi.
Giản Oánh không có khả năng giành giật, thấy Minh Thù đi đến phía mình, cô ta hơi sợ hãi: “Cô muốn làm gì?”
“Làm thịt.”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Giản Oánh, cô không thể tin được trợn to mắt. Yêu… có loài yêu đến lúc chọn bạn đời mới có thể xác định giới tính, cho nên bề ngoài cũng không thể tin được.
“Cô không được qua đây…”
Giản Oánh nói giọng run run, cô ta giờ đã không để ý tới Dạ Lăng nữa, bản thân cô ta còn khó bảo toàn.
“Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ một chút.” Minh Thù nói một câu lưu loát lưu manh như lời thoại rồi tới gần Giản Oánh, lúc cô ta quay người, cổ tay cô ta bị nắm lại:
“Đừng chạy chứ.”
Giá trị thù hận còn chưa cống hiến, chạy cái gì mà chạy.
“Không phải cô rất muốn con mèo này sao? Bây giờ không muốn nữa à?”
“Tôi không cần nữa, cho cô cho cô.” Sắc mặt Giản Oánh trắng bệch. Cô chẳng qua là biết cốt truyện, có một chút cảm giác về sự lợi hại, bây giờ gặp phải một vở kịch mình không biết, cô hối hận muốn chết.
Sớm biết sẽ không lỗ mãng như vậy, có lẽ con yêu này sẽ không làm gì với Dạ Lăng, đợi cô ta đi rồi cô sẽ về đây lại, lúc đó không còn chuyện gì nữa.
“Cũng đã muộn rồi, tôi vẫn cứ muốn đánh cô.”
“Vì… vì sao vậy, tôi đã không cần rồi mà.” Giản Oánh thất thanh.
“Dung mạo cô đáng yêu.”
“Tôi… a…”
–
Minh Thù không ngờ sẽ gặp Hoa Giản, lại là lúc cô đánh Giản Oánh.
Hoa Giản đứng ở đầu kia của con hẻm, ánh đèn đường lẻ loi hắt lên trên người hắn. Cái bóng hiện lên một nửa, nó đã bị màn đêm nuốt chửng, tả không được sự yên lặng.
Giản Oánh là một người dễ khóc, nhìn thấy Hoa Giản như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, chạy về phía hắn gọi to: “Đội trưởng cứu mạng… Cô ta muốn giết tôi, đội trưởng cứu mạng.”
Hoa Giản từ đầu kia đi tới, giày da va chạm vào mặt đất, có tiếng nho nhỏ vang lên.
Hắn hỏi: “Vì sao đánh người?”
“Nhìn ngứa mắt thì đánh thôi.” Minh Thù đứng lên.
“Đội trưởng…” Giản Oánh từ dưới đất bò dậy, khuôn mặt phờ phạc chạy đến phía sau Hoa Giản:
“Đội trưởng, cô ta cố ý đánh tôi, cô ta là yêu.”
“Ôi chao, lão đại, tôi đây vừa quay người đi một cái là đã không thấy tăm hơi anh đâu, chạy đến chỗ này làm gì vậy?” Giọng nói Lộ Cửu truyền đến, hắn chầm chậm đi tới:
“A, chị Giản Oánh, tại sao chị lại ở chỗ này, cô gái này cũng ở đây, xảy ra chuyện gì rồi?”
Hoa Giản gọi hắn: “Lộ Cửu.”
Lộ Cửu vẫn mang gương mặt kỳ quái: “Lão đại?”
“Đưa Giản Oánh trở về trước.”
“Đội trưởng, cô ta…”
Ánh mắt Hoa Giản nhìn qua, câu nói của Giản Oánh nghẹn lại trong họng. Người của văn phòng yêu quái, đáng sợ nhất chính là Hoa Giản.
Giản Oánh co rúm người lại, rõ ràng cô ta là yêu, vì sao đội trưởng năm lần bảy lượt buông tha cho cô ta?
Không phải nói, người đàn ông này không bao giờ nể tình đối với yêu sao?