“Cho dù anh muốn cứu người này thì kể cả khi nhà họ Quý không chịu thả người, anh cũng không thể làm gì. Người làm kinh doanh không ai là dám đắc tội với nhà họ Quý, trừ khi là cảm thấy chán sống.”
“Chẳng lẽ Minh Diệp sẽ phải mất bổ sao?” Người Hứa Trúc Linh đau lòng nhất chính là Minh Diệp, còn với Phó Minh Tước thì không biết nên bày tỏ cảm xúc như nào.
Nếu anh ta bị bắt vì anh ta đã từng giết người thì thật sự là nên đến tội.
Nhưng..
Nhà họ Quý đưa người của mình đi mà cũng không kinh động tới cục cảnh sát là vì sao chứ?
Vào lúc hai người hết đường xoay xở, không ngờ di động của Cổ Thành Trung lại vang lên.
Là Ngôn Minh Phúc gọi tới. Ngôn Minh Phúc her gặp anh vì có chuyện quan trong muốn bàn bạc.
Hứa Trúc Linh đành phải đưa Minh Diệp về nhà minh.
Sau khi về đến nhà, Minh Diệp nghi ngờ nhìn cô “Mẹ, mẹ và chủ kia có quan hệ gì a?”
Hứa Trúc Linh sửng sốt trong giây lát, suy nghĩ phải trả lời như thế nào mới hợp tình hợp lý.
Minh Diệp đã coi cô là mẹ ruột từ lâu, nếu giờ phút này cô nói với cô bé là mình và Cổ Thành Trung đã đính hôn, chắc chắn cô bé sẽ cho rằng mình không cần cô bé nữa.
Không thể làm tổn thương một đứa trẻ, việc tàn nhẫn như vậy vẫn nên giao cho Phó Minh Tước làm thôi.
Cô ngồi xổm người xuống, sở sở đầu cô bé, cười nói: “Đó là chủ của mẹ, chủ ấy là bậc cha chủ của mẹ, con hiểu chưa?”
“Chủ của mẹ sao, con hiểu rồi, đây là nhà chủ của mẹ phải không?”
“Ừm, chúng ta sẽ ở chỗ này, mẹ sẽ tìm ra bồ của con thôi, ngoan. Trong khoảng thời gian này con cử đi học như bình thường, ngoan ngoãn làm bài tập, khi bố con về se vui vẻ “Vàng, con tin mẹ”
Minh Diệp nắm chặt tay lại, giống như là dùng hết toàn bộ sức lực để giữ lấy đống cát lún trong sa mạc.
Bây giờ Hứa Trúc Linh là người duy nhất cô bé có thể dựa vào, nếu Hứa Trúc Linh cũng bỏ rơi cô bé, vậy thì cô bé thật sự không còn nơi nào nữa.
Bồ yêu thương, mẹ cũng yêu thương, cô bé cần một gia đình hoàn chỉnh.
Cho dù biết đây là một việc rất khó xảy ra nhưng cô vẫn hy vọng xa vời.
Giờ phút này, trong quán cà phê,
Ngôn Minh Phúc gọi cà phê, nhưng lại không có một chút tâm trạng thưởng thức.
Sắc mặt ông ấy rất nghiêm trọng, tâm trạng nặng nề, nhìn thấy Cổ Thành Trung đi tới mới hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Có phải Phó Minh Diệp ở chỗ của
Hứa Trúc Linh không?”
“Anh nói đứa bé kia?”
“Ừm, tôi phải bảo vệ đứa bé kia.”
“Anh và Phó Minh Tước có quan hệ gì?” Cố Thành Trung nhường mày hỏi. “Halzz, chuyện tới bây giờ cũng không cần phải che giấu cậu nữa. Chợ đen là sản phẩm tồn tại dựa vào thế giới ngầm, dùng để giao dịch những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Cậu có biết ban đầu toàn bộ thế giới ngầm của Đà Nẵng là nhà nào thống trị không?”
“Chẳng lẽ là Phó Minh Tước?”
“Là bộ của Phó Minh Tước, Phó Minh Nam. Nhà họ Phó là thể lực lớn nhất trong thế giới ngầm, tất cả mọi người đều cần dựa vào ông ta, không ai dám nói một chữ không. Nhưng hơn hai mươi năm năm trước, Phó Minh Nam đột nhiên mất tích, nhà họ Phó xuống dốc, nhưng lúc ấy nhà họ Phó còn có một nhà thiên tài chiến lược, không biết tên là gì, nhưng tất cả mọi người đều nhớ rõ biệt danh của ông ấy là Da Lang”
“Tuy rằng Phó Minh Nam mất tích, nhưng Dạ Lang lại xử lý hết mọi chuyện của nhà họ Phó, không có người dám kiêng kị. Ông nuôi nấng con trai của Phó Minh Nam, định bồi dưỡng cậu ta thành một người kế nghiệp. Một người mạnh như vậy mà lại không có đã tâm, điều này khiến người ta cảm thấy vô cùng thần “phó Minh Tước dần dần lớn lên, tuy rằng không thể bao đáng sợ giống bố cậu ta, nhưng cũng gọi là tuổi nhỏ có thành tựu, trở thành Dạ Lang thứ hai. Sở đi tôi vào chợ đơn là bởi vì trước kia tôi bị anh Ngôn Minh Hì cưỡng ép, nguy hiểm tới tính mạng, chạy trấn tới nhà họ Phó.”
“Dạ Lang đã cứu tôi một mạng, nhìn trúng năng lực kinh doanh của tôi và đưa tôi tới chợ đen. Biệt danh ông Cần của tôi cũng là do ông ấy đặt vì ông ấy muốn tôi trở thành chủ nhân thứ chín của chợ đen. Tôi nợ Dạ Lang một mạng, bây giờ Dạ Lang mất tích, tôi cũng muốn trả lại ân tình này cho Phó Minh Tước, đây là quy tắc “Trong thế giới ngầm, đã có ơn cứu mạng thì cần phải lấy mạng trả ơn. Nhưng từ khi Dạ Lang mất tích, nhà họ Phó đã dần dần xuống dốc, cũng không biết Phó Minh Tước chạy đi đâu. Cậu ta đã biến mất nhiều năm rồi, không ngờ mấy ngày gần đây lại quay về Đà Nẵng.”
“Tôi đã điều tra hết tất cả về Phó Minh Tước, cho dù người phụ nữ Quý Thiên Kim kia muốn truy đuồi tôi, có lẽ cũng sẽ không truy ra dấu vết tôi để lại, có lẽ là án oán cá nhân.
Ngôn Minh Phúc từ từ kể ra, sắc mặt nghiêm trong, đôi mắt u ám nhìn Cổ Thành Trung. “Cho nên, bây giờ anh gọi tôi tới, là vì sao?”