Lúc này, tất cả những người đứng đầu các gia tộc lớn của Yến Đô đều vô cùng khiếp sợ.
Mọi gia tộc quyền thế ở Yến Đô điều biết Hoàng Thiên Nhai là ai.
Người như lão ta lại có thể bị giết chết một cách bí ẩn, không một ai hay.
Nghĩ có thể biết được, nếu một ai đó trong các gia tộc quyền thế ở Yến Đô bị để mắt thì sẽ bị giết dễ dàng tới mức nào.
“Cái gì? Hoàng Thiên Nhai và Hoàng Chung đều đã chết?”
“Chẳng phải bọn họ đang ở trong bệnh viện Nhân Dân sao? Không phải còn có cao thủ đứng đầu gia tộc đến bảo vệ à?”
“Sao lại bị giết?”
Dương Thanh vừa đi khỏi thì tin tức Hoàng Thiên Nhai và Hoàng Chung bị giết cũng truyền đến nhà họ Hoàng.
Hoàng Thiên Hành nghe xong vô cùng khiếp đảm.
Lão ta bỗng nhớ lại câu nói sau cùng của Dương Thanh trước khi anh rời đi.
Dương Thanh đã nói: “Mười phút sau, nhà họ Hoàng sẽ chỉ còn một mình ông có quyền lên tiếng”.
Chẳng lẽ, cái chết của Hoàng Thiên Nhai và Hoàng Chung đều do người của Dương Thanh làm?
Hoàng Thiên Nhai là nhân vật số hai của nhà họ Hoàng, thực lực của đám vệ sĩ bên cạnh đều thuộc hàng mạnh nhất gia tộc.
Có thể giết người được các cao thủ xuất sắc nhất nhà họ Hoàng bảo vệ thì người đó phải mạnh đến đâu?
Hoàng Thiên Hành bỗng thấy lạnh cả người, nếu người được Dương Thanh chọn là Hoàng Thiên Nhai mà không phải lão ta…
Vậy chẳng phải kẻ bị giết hôm nay chính là lão ta sao?
Nghĩ tới đây, Hoàng Thiên Hành bỗng thấy thật may mắn, may mà mình được Dương Thanh chọn.
Trong một trang viên cổ điển xa hoa của Yến Đô.
Tại một căn biệt thự sang trọng nhất nằm chính giữa trang viên, một người trung niên đứng bên cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật tươi đẹp bên ngoài.
Người đàn ông trung niên đứng lặng một mình, trông rất cô độc.
Đúng lúc này, một ông già mặc sườn xám nam đi tới, nói: “Thưa ông chủ, cậu chủ nhỏ tới Yến Đô rồi!”
Nghe vậy, rốt cuộc sắc mặt của người đàn ông trung niên cũng thay đổi, thân mình mất kiểm soát thoáng run lên.
Ông ta cố gắng kìm chế tâm tình của mình rồi mới quay người lại.
“Mười tám năm rồi! Rốt cuộc nó đã trở lại Yến Đô!”
Người đàn ông trung niên chậm rãi nói, vẻ mặt cảm khái xen lẫn bi thương.
“Mười tám năm trước, chính tôi trục xuất mẹ con nó ra khỏi gia tộc, đuổi khỏi Yến Đô, thậm chí còn đe dọa bọn họ, đời này không được đặt chân vào Yến Đô nửa bước!”
“Mười tám năm sau, nó lại về Yến Đô, có phải là vì nó đã có đủ sức mạnh đấu lại gia tộc Vũ Văn rồi hay không?”
“Không phải, với địa vị và thực lực hiện giờ của nó, muốn đạp đổ gia tộc Vũ Văn chẳng khó khăn gì”.
“Lần này nó tới Yến Đô để tìm tôi tính sổ phải không?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên tràn ngập đau khổ, ánh mắt cô đơn, cảm xúc hơi kích động.
Giờ phút này, ông ta bỗng như già đi vài tuổi.
– —————————
.