“Nguyễn Hạo Thần, đêm qua vì sao lại đưa em đi khách sạn, còn lắp camera ở khách sạn, anh có ý gì?” Tô Khiết đột nhiên nhận ra được chuyện này có gì đó không đúng, quá kì lạ.
“Camera không phải được lắp hôm qua.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần mới có thể hiểu ý của cô, anh có chút bất lực, anh nói mà, sao ban nãy cô lại không có chút phản ứng nào chứ, hóa ra là hiểu nhầm ý của anh.
“..” Tô Khiết khẽ nhíu mày lại, nghi hoặc nhìn anh, không phải được lắp đêm qua, vậy thì được lắp từ bao giờ chứ?
Tô Khiết đột nhiên nhớ đến căn phòng đó, phòng 2201, đúng là căn phòng năm năm trước.
Mà đêm qua, Nguyễn Hạo Thần lại đưa cô đến căn phòng đó, chuyện này trùng hợp quá đi!
Nguyễn Hạo Thần nói anh lắp camera ở phòng đó, hơn nữa không phải mới lắp từ đêm qua, chứng tỏ Nguyễn Hạo Thần không chỉ ở căn phòng đó một lần.
Không, chứng tỏ đó là căn phòng chuyên dụng của Nguyễn Hạo Thần, nếu không Nguyễn Hạo Thần sẽ không lắp camera trong đó.
Vậy thì vấn đề lúc này là, căn phòng đó thuộc về Nguyễn Hạo Thần từ lúc nào?
Là trước khi chuyện năm năm trước xảy ra, hay là sau đó?
Hai chuyện này đối với Tô Khiết mà nói có sự khác biệt rất lớn.
Mọi suy nghĩ đều nhanh chóng lướt qua đầu Tô Khiết, có điều cũng chỉ trong phút chốc.
“Cameara là được lắp trước đó, căn phòng này là của tôi.” Lúc này Nguyễn Hạo Thần lại mở miệng một lần nữa, nói ra kết quả giống với những gì mà Tô Khiết suy đoán.
Bởi vì, ban nãy cô đã nghĩ hết tất cả các khả năng, nên khi nghe thấy lời Nguyễn Hạo Thần nói, cô cũng không bất ngờ lắm.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là trước đó Dụ Vỹ Phi nói với cô, người đàn ông năm năm trước là Mặc Diêm, tuy chuyện này cô chưa từng đi chứng thực, nhưng chứng cứ mà Dụ Vỹ Phi đưa ra cũng rất đầy đủ.
Suy nghĩ của Tô Khiết lúc này là Mặc Diêm đã từng sở hữu căn phòng này trước khi nó thuộc về Nguyễn Hạo Thần sao?
Đúng vào buổi tối năm năm trước đó?