Tạo Hóa linh dịch.
Hoàn toàn là do tạo hóa chi khí tạo thành linh dịch.
Loại linh dịch này so với Nguyên tinh linh dịch còn trân quý hơn. Nguyên Tinh linh dịch bất quá chỉ là chân khí hội tụ, mà toàn bộ những chất lỏng này đều là Tạo hóa chi khí tạo thành.
– Thứ này trước kia quả thực có tác dụng rất lớn với ta. Bất quá sau khi ta trở thành Nguyên khí sư, sẽ không cần dùng… Đáng tiếc a.
Cao hứng một hồi, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Kỳ thực thứ này trong mắt hắn còn không bằng linh thạch trong đại điện đầu tiên.
Cũng không phải nói là những linh dịch này không có trận quý bằng linh thạch. Mà Nhiếp Vân thân là Nguyen khí sư đã sớm có được Tạo hóa chi khí vô cùng vô tận. Tạo hóa linh dịch dù có trân quý tới đâu, đối với hắn mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.
– Tuy nhiên thứ này có thể để cho phụ mẫu sử dụng. Nếu như bọn họ sử dụng thứ này tiến bộ nhất định sẽ rất nhanh.
Cảm giác thất lạc trong lòng chợt lóe lên rồi biến mất. Nhiếp Vân lạnh nhạt cười.
Tạo hóa linh dịch hắn không thể dùng, nhưng mà hoàn toàn có thể để cho người thân dùng. Cho tứ đại yêu sủng dùng, một khi sử dụng, hấp thu Tạo hóa linh dịch hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng phụ nào, chỉ cần lúc tu luyện không sinh ra tâm ma thì tốc độ tấn cấp của phụ mẫu tuyệt đối sẽ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
– Ồ, đúng rồi, mang cho Dịch Thanh một chút a.
Lấy một hồ lô ngọc trong Nạp vật đan điền ra, tiện tay múc đầy, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã từ trong Tử Hoa động phủ đi ra.
– Thiếu gia, tin tức mà người muốn ta đã tìm tới.
Đi ra khỏi Tử Hoa động phủ, còn chưa trở lại phòng thì đã nghe thấy tiếng kêu của tiểu nhị từ một bên đi tới.
– Vào trong rồi nói tiếp.
Nói một tiếng, Nhiếp Vân đẩy cửa rồi vào phòng. Tuy nhiên, vừa mới đi vào thì hai mắt hắn lập tức trợn tròn lên.
Cạch một tiếng, cửa lần nữa đóng lại, hắn mở miệng thở dốc, mặt đỏ lên.
– Không… Không phải chứ?
Nàng… Không ngờ nàng lại không mặc y phục.
Hai mắt Nhiếp Vân trợn tròn xoe, cả người cứng ngắc tại chỗ như cương thi vậy.
Mới vừa vào cửa hắn đã nhìn thấy một thân thể trần trụi mà mềm mại, da thịt trắng như hổ phách, bóng loáng, mái tóc đen nhánh rũ xuống vai nàng. Trước ngực nhô cao, mượt mà, hai hạt anh đào đỏ tươi, vòng eo xinh xắn, nhỏ. Cái đùi ngọc uyển chuyển, bóng loáng, thon dài, xinh đẹp không nói nên lời.
Không ngờ Dịch Thanh vừa mới tắm rửa xong, còn chưa mặc y phục.
Cùng với Nhiếp Vân ở trong Kình Thiên toa di chuyển bảy, tám ngày. Bởi vì nam nữ khác biệt cho nên có chỗ không tiện, Dịch Thanh không có tắm rửa. Lúc này thấy Nhiếp Vân rời đi, nàng cảm thấy tâm tình có chút nôn nóng, cũng không có tâm tu luyện cho nên mới gọi người chuẩn bị một thùng nước nóng tắm rửa. Không ngờ vừa mới tắm rửa xong, còn chưa kịp mặc y phục thì Nhiếp Vân đã đẩy cửa vào.
Nhiếp Vân mới từ trong Tử Hoa động phủ đi ra, trong lòng không có chuẩn bị gì, Dịch Thanh thì lại càng không. Hai người thoáng cái đụng mặt, hơn nữa nữ tử lại là người trần như nhộng, trong sát na kia khuôn mặt hai người đều trở nên đỏ hồng.
Nhiếp Vân càng khó chịu, kích thì từ lần đầu tiên nhìn thấy người khác giới trần truồng tập kích vào đầu hắn. Cảm giác thị giác trùng kích mãnh liệt khiến cho đầu óc hắn có chút choáng váng.
Vừa rồi may mắn mà hắn đóng cửa nhanh, tiểu nhị kia còn chưa đi tới. Bị một mình hắn xem xuân quang đã đủ làm cho nữ nhân người ta thẹn thùng rồi. Nếu như để cho người thứ hai nhìn thấy nữa, đoán chừng ngay cả tâm tư muốn chết cũng có a…
– Được rồi, vào đi.
Đứng ngoài cửa một lúc, Nhiếp Vân chợt nghe thấy thanh âm tinh tế từ bên trong truyền ra, như là muỗi kêu vậy.
– Vào đi.
Hắng giọng, Nhiếp Vân đẩy cửa vào.
Mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng mà cũng nên đối mặt, cũng không thể liếc nhìn nàng một cái rồi cả đời không qua lại với nhau a.
Lúc này Dịch Thanh mặc bộ y phục màu đỏ tím, bao quanh thân thể hoàn mỹ, dáng người gợi cảm của nàng. Trên mái tóc đen nhánh thi thoảng còn có giọt nước nhỏ xuống, cả người như là một tiên tử thanh thuần, không thể xâm phạm.
– Ta không biết ngươi trở lại nhanh như vậy cho nên mới tắm rửa một chút…