“Chiu… chiu… chiu…”
Không còn nghi ngờ gì nữa, đám thái giám một lòng quyết tử cũng phải giết được Đại hoàng tử lập tức giương cung lên bắn tên về phía Tiểu Lan.
Thấy những mũi tên đang bay về phía mình, Tiểu Lan tuyệt vọng nhắm chặt mắt. “Grừ…” một âm thanh lớn vang lên, Tiểu Lan lập tức mở mắt, trông thấy một chú hổ trắng đang đứng chắn trước mặt mình.
Gấu đại, Gấu nhị đều ở trong quân doanh cả rồi, vậy chắc chắn đây là Tiểu Hoa đang sống một mình ở ngọn núi phía sau Ngự Hoa Viên rồi.
Tiểu Lan mừng rỡ hô lớn: “Tiểu Hoa, bọn chúng muốn giết Thần An”.
Lãnh Thần An cũng sợ hãi khóc lớn: “Tiểu Hoa… ta sợ…”
Tiểu Hoa biết mặt Tiểu Lan và Thần An. Từ khi vào cung đến giờ, nó thân thiết nhất với Mộ Như Tuyết. Cứ cách vài ngày Mộ Như Tuyết lại dắt theo Thần An tới chơi với nó. Sau khi nó nghe được tiếng hô hoán thì lập tức xông tới đây…
Mấy chục tên thái giám đứng há mồm trợn mắt tại một chỗ. Đây là Tuyết Sơn hổ đã hơn trăm tuổi rồi đây. Mặc dù bọn chúng biết ngọn núi phía sau Ngự Hoa Viên có một con hổ trắng nhưng rất nhiều người chưa từng được nhìn thấy. Vậy nên khi ngươi tận mắt trông thấy, trong lòng sẽ không khỏi run lên. Huống hồ, hiện giờ con Tuyết Sơn hổ ấy còn đang nhìn bọn chúng bằng ánh mắt như muốn nuốt chửng tất cả.
Tên thái giám cầm đầu nói bằng giọng run bần bật: “Không còn… thời gian nữa, giết… giết bọn chúng đi…”
Mấy chục tên thái giám bắt đầu tấn công Tiểu Hoa, Tiểu Hoa gầm một tiếng rồi xông lên. Mấy tay thái giám thân thể yếu đuối sao là đối thủ của Tiểu Hoa được. Chỉ trong nháy mắt, hầu như tất cả bọn chúng đều kẻ chết, kẻ thương, mấy tên còn sót lại thì quá sợ hãi, vội vắt chân lên cổ chạy mất dạng…
Đám thị vệ chạy tới, lập tức phong toả Ngự Hoa Viên. Mấy tay thái giám thấy không có cơ hội chạy thoát, nhanh chóng uống thuốc độc tự sát.
“Lan quý phi, người không sao chứ?”
Mấy chục tên thị vệ vây chặt lấy Tiểu Lan và Lãnh Thần An, nhìn Tiểu Hoa bằng ánh mắt đề phòng. Còn Tiểu Hoa bị trúng mười mấy mũi tên, đưa mắt nhìn Tiểu Lan và Lãnh Thần An, sau đó loạng choạng ngã xuống…
“Tiểu Hoa…”