“Buông tay.” Kim Đông Nhất trợn mắt.
“Đừng keo kiệt như vậy chứ, tôi chỉ ăn một miếng thôi.” Minh Thù cười kéo chiếc đĩa về phía trước mặt mình:
“Tôi sắp chết đói rồi.”
“Ngươi là yêu tinh thì cần gì ăn thịt, không phải chỉ cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt sao? Không cho, đi hút dương khí đi.” Kim Đông Nhất giật chiếc đĩa lại:
“Có biết kính già nhường trẻ không hả, ngươi tranh giành đồ ăn với một ông lão còn ra thể thống gì nữa chứ.”
“Nhưng tôi thích ăn thịt.” Minh Thù giật lại chiếc đĩa:
Hoa Giản nhìn hai người một già một trẻ tranh giành một đĩa thịt rồi lẳng lặng lên gác.“Xin hãy yêu thương tôi một chút đi, tôi còn nhỏ mà.”
Vừa lên đến gác đã nghe thấy Kim Đông Nhất rống lên một tiếng giận giữ, Hoa Giản đẩy của sổ ra nhìn xuống dưới.
Dưới tầng tầng lớp lớp hoa đào, một cô bé đang giơ cao đĩa thịt còn bên dưới Kim Đông Nhất tức giận nhảy lên nhảy xuống.
Kim Đông Nhất trơ mắt nhìn Minh Thù chén gọn đĩa thịt, tức giận trèo lên gác tìm Hoa Giản tính sổ.
“Tự nhiên cậu chạy đến đây để làm gì.”
Hoa Giản đang gọi điện thoại, Kim Đông Nhất không thèm gõ cửa đã xông vào, hắn liếc nhìn ông ta một cái rồi nói với người bên kia: “Đợi tôi đến rồi cùng nhau thảo luận sau nhé.”
Hắn cúp máy đón nhận ánh mắt giận dữ của Kim Đông Nhất, bình tĩnh nói: “Hết hạn thuê nhà, tạm thời không tìm được chỗ nào.”
“À.” Kim Đông Nhất châm chọc: “Một tháng mười mấy vạn tiền lương mà lại không tìm được chỗ nào để ở, mà lại phải tìm đến cái gác xép rách này của ta.”
“Nếu tôi nói ông đã không tin, thì còn hỏi làm gì?”
Rõ ràng Hoa Giản chỉ nói một câu rất thông thường mà lại khiến cho Kim Đông Nhất nộ khí xung thiên, chỉ chằm chằm Hoa Giản một lúc lâu cũng không thốt thêm được câu nào.
Cuối cùng ông thở phì phò nói nốt câu: “Không được phép đưa nó ra ngoài nữa, nếu không ta chém đứt chân.”
Hoa Giản không đáp lời, Kim Đông Nhất cũng không quan tâm hắn có đồng ý hay không, bước rầm rầm xuống gác.
Lát sau bên dưới lại một trận náo loạn, tiếng gầm rú của Kim Đông Nhất, nếu không phải là có kết giới thì có lẽ hàng xóm sớm đã báo cảnh sát tố cáo ông ta tội làm phiền từ lâu rồi.
Đến đêm, Minh Thù nằm trên cây chọc chọc tay vào bông hoa đào trước mặt.
Kim Đông Nhất đang nghe hí khúc ở trong phòng cứ í í a a rất khó nghe.
Hoa Giản đi từ trong nhà ra, lúc ngang qua cây đào, đột nhiên Minh Thù ló đầu ra: “Anh gì ơi.”
Hoa Giản ngẩng đầu nhìn cô, dưới ánh trăng mê ly, thân thể cô trên tán hoa giống như dung hòa vào làm một vậy.
Và đôi mắt kia sáng đến kì lạ, hệt như ánh sao trên trời.
“Có chuyện gì?”
“Anh muốn đi ra ngoài à?”
“Ừ.”
Minh Thù nhảy từ trên cây xuống, làm những cánh hoa rụng theo bay lất phất: “Có thể mang về cho tôi chút đồ ăn vặt không?”
Không có tiền khổ lắm ai ơi.
Hoa Giản nhìn lướt qua cô, cất giọng điềm nhiên: “Buổi chiều tôi đã mua cho cô nhiều như thế rồi.”
Minh Thù kéo từ phía sau ra một cái túi không: “Ăn hết sạch rồi.”
“Thằng oắt con lại muốn đưa nó đi ra ngoài hả?” Không biết tiếng hát kịch í í a a im đã bặt từ lúc nào, Kim Đông Nhất đang chống nạnh đứng ngay trước cửa, dáng vẻ rất hung dữ.
“Tôi không định đưa cô ấy đi cùng.” Hoa Giản điềm tĩnh nói.
“Thế cậu và nó đang nói chuyện gì.” Ông ta hét tiếp:
“Muốn đi thì biến luôn đừng ở đây làm chướng tai gai mắt nữa.”
Hoa Giản im lặng quay lưng đi ra khỏi nhà.
Minh Thù chạy theo, Kim Đông Nhất vội đuổi theo trừng mắt: “Sao, ngươi còn muốn bỏ trốn đi cùng nó sao?”
Hoa Giản quay đầu, nói không cảm xúc: “Tôi sẽ mua cho cô.”
Minh Thù mỉm cười: “Người tốt cả đời bình an.”
“Người tốt?” Kim Đông Nhất như nghe thấy một câu chuyện cười:
“Hắn là người tốt, trên thế giới này người tốt đều tuyệt chủng hết cả rồi.”
“Ông cũng là người tốt.” Minh Thù cũng phát cho Kim Đông Nhất một tấm thẻ người tốt.
Người cho trẫm ăn đều là người tốt.
Người tốt cả đời bình an.
Kim Đông Nhất hừ lạnh một tiếng, lắc lắc cái hông già rồi lại đi vào phòng, lát sau lại tiếng hát í a lại vang lên.