– Thu công tử, đi thôi!
Không biết là vị Thần Du Cảnh xuất thân từ thế lực nào, thấy Thu Tự Nhược thất hồn lạc vía, lập tức chạy đến đỡ y, không quay đầu nhìn lại mà bay đi luôn.
Đối mặt với một tên dám đả thương cả Khang Trảm, y đã không còn ý chí chiến đấu nào nữa, giờ chỉ muốn chạy càng xa càng tốt.
Hầu như mọi người đều nghĩ như vậy, dồn dập đứng dậy, không màng đến bất cứ gì cả ngoài việc đào thoát.
– Chạy gì mà chạy?
Hướng Sở gào thét
– Bí bảo của hắn đã không thể vận dụng được nữa, bây giờ đang là lúc hắn suy yếu, chúng ta nên hợp lực bắt hắn lại. Thu công tử, Thu công tử, Thu công tử đâu rồi?
Không ai để ý đến y, khoan nói việc Hướng Sở không có tư cách ra lệnh, mà hiện tại, những người này cũng chẳng muốn ở lại chốn địa ngục này nữa.
Đang kêu gào, Hướng Sở bỗng cảm thấy một ánh mắt sắc lẻm đang nhìn về phía mình.
Ngoảnh lại, y bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Dương Khai.
Thầm giật mình, Hướng Sở bất giác lùi lại mấy bước.
– Hướng lão đệ, đi thôi, đại sự bất thành rồi.
Nam Sênh xông lên, kéo y lại.
Hướng Sở nghiến chặt răng, nhìn lại Dương Khai bằng ánh mắt dữ dằn và oán hận, rồi mới dậm chân một cái:
– Đi!
Một lũ nhu nhược! Một đoàn quân như vậy liên thủ, làm sao có thể thành đại sự? Hướng Sở vô cùng bực bội, nghĩ nếu ngày đó ở chân núi Thái Phòng Sơn, y không đắc tội với Dương Khai, hoặc nói Dương Khai hãy chấp nhận thiện ý của mình, thì hôm nay mình ở cạnh hắn, có khi nào cũng có thể lập được đại công?
Nhưng, cuộc đời này không có lối rút lui, Hướng Sở chỉ hận mình lúc đó có mắt không tròng, đắc tội với một người như vậy.
Bảy thế lực, kẻ chạy đã chạy, kẻ chết đã chết, chớp mắt không còn một mống.
– Các ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho các ngươi?
Giọng nói của Dương Khai đột nhiên vọng đến tai từng người, vô cùng rõ ràng, tất cả bọn họ như đóng băng.
Hướng Sở và Nam Sênh đang chạy trốn, quay đầu lại nhìn thì thấy Dương Khai vẫn lẳng lặng đứng yên chỗ cũ không hề đuổi theo, thở phào một hơi, cứ tưởng hắn đang dọa phe mình.
Chúng gia tăng tốc độ, chỉ muốn nhanh chóng quay về Chiến Thành để trốn trong phủ Dương Chiếu, đợi Dương Khai nguôi giận, hoặc để Dương Chiếu ra mặt điều đình sự việc này.
Khí huyết toàn thân Dương Khai sôi trào, để lộ nội tâm không bình tĩnh, quay lại nhìn thấy Tô Mộc đang hôn mê và đôi mắt đỏ hoe của Tô Nhan, hắn nói:
– Mọi người đợi một lát hẵng xuất phát, lúc đó Tô Mộc chắc không còn đáng lo nữa.
Tô Nhan thất kinh, ngẩng đầu hỏi:
– Chàng thì sao?
– Kẻ dám động đến người của tông môn, nhất định phải trả giá đắt!
Câu này vừa dứt, hắn bay vụt đi rồi biến mất cùng sát khí ghê người.
Những võ giả còn sống của bảy thế lực kia đang ra sức chạy trốn, đi được cỡ trăm dặm, mới dần dần bình tĩnh, quay đầu nhìn lại, cũng chẳng thấy ai đuổi theo, không kìm được thở phào một hơi.
Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, ai cũng phải rùng mình và cảm thấy may mắn như thoát được một kiếp nạn.
Ngó nghiêng xung quanh, chỉ có hơn hai mươi người tụ tập một chỗ, còn những người khác, sớm đã chạy tận đằng trời nào rồi.
– Chắc là không sao chứ?
Có người hoảng sợ hỏi, những người khác trầm mặc không nói, há mồm thở dốc.
– Cửu công tử kia, thật sự không xem mạng người ra gì…
Câu này vừa nói ra, lập tức nhận được sự tán đồng.
– Cả Nam Sênh, Hướng Sở, nếu không phải tại hai con lợn đó, chúng ta đâu phải khổ sở thế này?
– Ngươi nói cái gì?
Có người phẫn nộ đứng phắt dậy.
– Nam thiếu gia nhà ta cũng vì nghĩ cho đại cục, ngươi là cái thá gì mà dám mắng Nam thiếu gia?
– Ta nói không đúng à? Nghĩ cho đại cục, đúng là tức cười! Nam Sênh và Hướng Sở rõ ràng là vì muốn trả thù riêng, mới tìm tới đám người đó. Tưởng bọn ta không biết Nam gia và Hướng gia từng bị cửu công tử cho ăn vố đau à, nên tham gia cuộc chiến đoạt đích lần này chẳng qua chỉ để báo thù thôi hay sao?
– Mẹ kiếp nhà ngươi!
– Ta chỉ nói sự thật thôi, điều hai nhà Hướng, Nam các ngươi chẳng là cái đinh gì mà còn dám khiêu chiến với công tử của Dương gia! Còn chẳng chịu lau cái mắt chó của các ngươi cho sạch, dù cho nhị công tử có chiến thắng đoạt đích chiến thì làm sao, Hướng Sở và Nam Sênh có thể làm gì Dương Khai? Bất quá cũng chỉ có thể hả giận là cùng.
– Ngươi là người của Nam gia?
Lúc hai người cãi cọ, một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên.
Võ giả vừa thanh minh cho Nam Sênh ngẩng cao cổ, ngạo nghễ nói:
– Thì sao?
Y còn chưa dứt lời, một cánh hoa màu đỏ liền vụt xuyên qua đầu y. Tên này mắt trợn trừng như hạt châu, mặt ngửa lên trắng bệch, ý thức mơ hồ hẳn trong nháy mắt. Một bóng người khiến y hoảng sợ xuất hiện trong tầm mắt.
– Cửu… cửu công tử…
Sau khi thấy rõ gương mặt người ra tay giết chết võ giả của Nam gia, tất cả mọi người đột ngột biến sắc, vội vàng đứng lên, hoảng sợ nhìn Dương Khai.
Bọn họ không ngờ, Dương Khai thật sự đuổi theo.
Trong hơn hai mươi người ở đây, chỉ có một người là Thần Du Cảnh, hơn nữa chỉ là Thần Du Cảnh tam tầng, còn chẳng biết là xuất thân từ thế lực nào.
Đột nhiên nhìn thấy Dương Khai hiện ra trong tầm mắt, hơn hai mươi người họ bất giác nhìn vào võ giả Thần Du Cảnh, như tìm kiếm chút cảm giác an toàn.
Ngược lại, võ giả Thần Du Cảnh tam tầng kia, không kìm được nuốt nước bọt ừng ực.
Y là Thần Du Cảnh, nhưng sức chiến đấu không mạnh, Dương Khai có thể đánh ngang tay với Liễu Khinh Diêu, muốn diệt gọn y chẳng phải quá dễ dàng còn gì?
Y tự thấy mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Liễu Khinh Diêu!
Nhưng điều khiến y quan tâm là, Dương Khai sau khi giết chết võ giả Nam gia kia, thì không hạ sát thủ nữa, mà lạnh lùng nhìn bọn họ, hỏi một câu:
– Còn tên nào là người của Nam gia, Hướng gia nữa không?
Hơn hai mươi người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức ý thức được Dương Khai muốn làm gì.
Oan có đầu, nợ có chủ. Cửu công tử là muốn diệt sạch người của Hướng gia và Nam gia!
Không ai dám trả lời, nói nhiều kiểu gì cũng lỡ lời, chẳng ai dám chắc rốt cuộc Dương Khai đang nghĩ gì