“Biết đánh không được thì chạy? Hai ngươi có suy nghĩ rất dứt khoát nhưng mà đáng tiếc thay?”
“Thực lực ta ngươi quá cách biệt nên ngươi cho dù có bỏ chạy đi tới đâu đi nữa thì không thể toát khỏi lòng bàn tay của ta?”
Giẫm mạnh chân lao vút lên không trung, Lý Mộ Viên tung chưởng đánh về phía Thanh Lương các chủ còn bản thân thì đuổi theo La Thiên.
Trên đường đuổi theo, hắn ta không ngừng lên tiếng khích bác.
“La Thiên, ngươi khiến ta cảm thấy quá thất vọng, nếu như ngươi là gia chủ của một gia tộc lớn thì ít nhất cũng phải biết đối mặt với cường địch chứ sao lại quắp đuôi bỏ chạy trông không khác gì một đầu tiểu cẩu thế này?”
“Nếu ta mà giống như ngươi thì hiện tại đã mất hết mặt mũi rồi?”
“Trước khi chết thì ngươi ít nhất phải để lại cho ta có một chút cảm giác đáng được xem trọng đi chứ?”
“…”.
Cắn răng tiếp tục bỏ chạy, La Thiên biết ý định của hắn ta hiện tại lại gì nên không dễ dàng mắc bẫy. Nếu như hắn của trước đây thì có thể sẽ tức giận nhưng với tình hình hiện tại thì không cho phép hắn làm như thế.
“Lý Mộ Viên, ngươi ấu trĩ đến mức dùng những lời này để khích bác ta?”
“Haha…”.
Đột nhiên, Lý Mộ Viên phá lên cười lớn một tiếng và nói.
“Ngươi nghĩ ngươi trong mắt ta có phân lượng lắm hay sao? Ngươi mới chính là kẻ ấu trĩ khi nghĩ ta đang khích bác? Nói đúng hơn là ta muốn chơi đùa với ngươi thêm một lúc chứ nếu như ra tay giết ngươi qua sớm thì dễ dàng quá”.
Vừa dứt lời, Lý Mộ Viên giẫm mạnh chân rồi lao vút lên cao, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp La Thiên. Chỉ thấy hắn ta đưa tay nắm chặt lấy chân của La Thiên rồi dùng lowcj ném mạnh xuống phía bên dưới rồi quát.
“Rơi xuống cho ta?”
Đập mạnh lưng xuống nền đất, La Thiên đau đớn kêu lên một tiếng và khóe miệng thì phun ra một ngụm máu tươi tanh nồng.
Hắn hiện tại đã sức cùng lực kiệt, cho dù đứng dậy cũng không phải là điều dễ dàng khi những cố gắng cuối cùng nhưng chẳng mang lại chút thành quả nào cả.
Cảm thấy bản thân quá yếu đuối, La Thiên thả mình nằm ngửa, hai mắt nhìn lên trời cao rồi thốt ra.
“Kết thúc rồi?”
Còn ở phía bên kia, Thanh Lương các chủ tuy không bị Lý Mộ Viên truy sát nhưng chưởng ấn của hắn ta lại giống như đã định vị sẵn ở trên người nên cho dù chạy đi đến đâu cũng không thể thoát được.
Biết bản thân khó tránh khỏi, Thanh Lương các chủ dứt khoát quay người và dùng hết phần chân nguyên còn lại để chống trả. Nhưng…
Thực lực của một mình hắn là quá yếu nên chẳng thể ngăn lại. Công kích bị chưởng ấn chấn nát rồi bị đánh văng ra xa và không thể đứng dậy được nữa.
Cất bước tiến lại gần, Lý Mộ Viên dùng ánh mắt khinh thường nhìn La Thiên triệt để mất đi ý định chiến đấu thì hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi chung quy cũng chỉ có thế mà thôi?”
Ngay khi hắn ta đưa tay lên và định dùng một chiêu đễ kết liễu thì đột nhiên, trong đầu hắn ta bỗng hiện lên một ý định và ý định đó khiến hắn kiềm không được liền nở một nụ cười lạnh.
Lý Mộ Viên chỉ tay về phía Lâm Tuyết Nhi rồi lên tiếng.
“À đúng rồi, hai ngươi đang cố gắng bảo vệ cô ta có đúng không?”
“Ta không cần ngươi phải trả lời vì ta biết chắc chắn?”
“Nếu ta nhớ không nhầm thì cô ta chính là nữ nhân luôn đi bên cạnh tên Đế Nguyên Quân nhỉ, hay nói đúng hơn là đạo lữ hay là một mối quan hệ nào đó mật thiết hơn ta?”
“Nếu suy nghĩ của ta là đúng thì… Haha…”
Sau đó, hắn ta ngoái đầu nhìn La Thiên và nói với giọng điệu đầy cợt nhã.
“Ta hiện tại sẽ không giết ngươi mà sẽ để ngươi nhìn thấy cảnh ta hủy hoại cô ta như thế nào?”
Nhìn Lý Mộ Viên đi về phía Lâm Tuyết Nhi, La Thiên toàn thân đột nhiên run lên. Hắn cố gồng mình để đứng giậy và thanh âm có phần gấp gáp thốt ra.
“Không… Ngươi tuyệt đối không thể?”
Nghe thanh âm La Thiên run rẫy vang vãng ở sau lưng, Lý Mộ Viên dứng chân đứng ngay cạnh Lâm Tuyết Nhi. Ánh mắt hắn ta nhìn một dọc tức trên xuống dưới với ánh mắt đầy *** tà.
Bất giác, hắn ta mơ hồ nhìn thấy diện mạo của Lâm Tuyết Nhi dưới tấm vải mong che mặt thì không kiềm lòng được mà nuốt xuống một ngụm nước.
Tay trái hắn đưa xuống muốn giật phăng màn che trên gương mặt cô và nói với một giọng điệu đầy phấn khích.
“La Thiên, ngươi càng nói thế thì ta càng cảm thấy phấn khích hơn thôi?”
“Ta muốn nhìn gương mặt dưới màn che này? Liệu ngươi có khuynh nước khuynh thành giống như những gì ta tưởng tượng hay không?”
Tấm màn che bị lấy đi và diện mạo thật sự của Lâm Tuyết Nhi hiển hiện khiến hắn ta chết sứng tại chỗ một lúc vì quá bất ngờ trước dung nhan tuyệt trần của cô.
“Haha…”
Lý Mộ Viên ngẩng đầu cười lớn.
“Ta vừa kiếm được một lô đỉnh tuyệt vời nhất từ trước cho đến giờ… Haha…”.
“Phấn khích, thật sự quá phấn khích… Haha…”
Cố bình ổn lại sự phấn khích ở trong người, Lý Mộ Viên cúi đầu, ánh mắt tham lam nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi đưa tay định cởi bỏ y phục trên người cô thì đột nhiên…
Một cơn rung chấn khiến phiến thiên địa phải run rẫy và một cổ áp lực vô hình nhưng lại nặng nề đè nén lấy tất cả. Thậm chí Lý Mộ Viên còn không dám tưởng tượng được thứ vừa phát ra lực lượng đáng sợ đến như vậy.
Nhanh chóng thu tay, Lý Mộ Viên liếc mắt nhìn xung quanh rồi hét lớn.
“Là kẻ nào giả thần giả quỷ?”