“Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách. Bang chủ, còn nước còn tát, dẫn những anh em thân tín của ông rời khỏi Yên Kinh, tới khu vực Hoàng Hà, ở đó vẫn còn người của chúng ta. Ông hãy triệu tập bọn họ, sau đó về tính sổ với Huyết Lang”.
“Chuyện này…”, Tào Nghị Hùng hơi chần chừ, nhưng lúc này đâu có thời gian cho ông ta suy nghĩ. Ngay lập tức, ông ta cắn răng, trầm giọng nói: “Chỉ có thể làm vậy thôi!”
Dứt lời, Tào Nghị Hùng lập tức dẫn đám thân tín rời khỏi cao ốc Phi Hùng. Vương Thiến Thiến cũng đi theo Tào Nghị Hùng rời khỏi đây.
Cách đó không xa, Bạch Vỹ thấy Tào Nghị Hùng và Vương Thiến Thiến dẫn mấy chục người chạy trốn, con dao găm quân đội ba cạnh lập tức rạch ra một đường vòng cung hoàn mỹ, làm mấy kẻ đang vây đánh anh ngã gục. Sau đó, anh ta đuổi theo hướng mà đám Tào Nghị Hùng chạy.
“Bạch Vỹ, mặc kệ bọn chúng!”
Đông Phương Hạ cũng nhìn thấy Tào Nghị Hùng chạy trốn. Thấy Bạch Vỹ định đuổi theo, anh nghiêm giọng nói.
Tào Nghị Hùng là người đứng đầu Tào Bang. Trong số những người phải chết tối nay, đúng ra ông ta phải đứng đầu bảng. Lúc này, nghe thấy Huyết Lang ra lệnh không được đuổi theo, Bạch Vỹ không hiểu gì cả. Anh ta quay đầu chạy tới bên cạnh Đông Phương Hạ, nghi hoặc hỏi:
“Các anh em của Tào Bang, tôi biết các anh đều là những người có lòng nhiệt huyết, người như Tào Nghị Hùng không đáng để các anh bán mạng cho ông ta. Nếu các anh buông vũ khí đầu hàng, Bạch Vỹ này hứa sẽ để các anh tiếp tục ở lại Yên Kinh. Ngược lại, thì đừng trách anh các em Lang Quân tàn nhẫn”.
Bạch Vỹ cũng lớn tiếng khuyên nhủ, bởi vì anh ta nhìn thấy một số người bên phía Tào Bang đã bắt đầu sợ hãi. Thủ đoạn của 330 và Trình Thành đã khơi dậy nỗi sợ hãi của bọn họ. Nếu Tào Nghị Hùng còn ở đây, chưa biết chừng những người này sẽ phản kháng. Nhưng Tào Nghị Hùng trốn mất rồi, bọn họ chẳng có can đảm để phản kháng nữa.
