“AI” Thẩm Thanh hét lên thất thanh, nhanh chóng ném điện thoại đi.
Điện thoại rơi xuống đất và vỡ tan tành.
Người ở ngoài phòng nghe thấy tiếng lập tức vọt vào trong.
“Chị Thanh, có chuyện gì thế?”
Quản lý cực kì lo lắng nhìn bà.
“Không… Không có chuyện gì cả, có lẽ là do tôi quá căng thẳng thôi, bất cẩn ném điện thoại rơi xuống đất rồi tự mình dọa mình.”
Thẩm Thanh cố gắng che giấu.
Thế nhưng quản lý biết mấy năm này bà ấy luôn bình tĩnh trong tất cả mọi hoạt động dù lớn hay nhỏ, đây cũng không phải là lần đầu tiên bà ấy tham gia đêm từ thiện này, tại sao lân này lại có biểu hiện kì quái như thế.
Quản lý bảo mọi người ra ngoài rồi hỏi: “Thanh, tôi với cô làm việc với nhau hơn hai mươi năm, nhìn cô từng bước đi đến ngày hôm nay, lẽ ra cô không nên giấu diếm với tôi bất kì điều gì chứ?”
Khi không có ai thì quản lý Cung Tuyền luôn gọi bà ấy là Thanh.
“Anh ta… Anh ta đã trở lại rồi.”
Thẩm Thanh run lẩy bẩy nói.
Từ khi Thẩm Thanh vừa mới bước vào nghề thì Cung Tuyền đã trở thành quản lý đi theo bà ấy.
Tuy hai người chỉ là quan hệ hợp tác nhưng bao nhiêu năm hoạt động làm việc cùng nhau thì đã trở thành chị em với nhau, tuy hai mà một.
Cung Tuyền biết rất nhiều thứ về Thẩm Thanh, bao gồm cả đoạn quá khứ nghĩ tới lại thấy sợ đó.
“Không thể nào, người đó đã chết rồi cơ mà, chúng ta đều tận mắt thấy!”
“Nhưng mà… Nhưng mà chính xác là người đó vừa mới gọi điện thoại cho tôi, tôi nhận ra được giọng của người đó. Đó là giọng nói âm trầm quỷ dị, người đó quay lại để báo thù! Người đó… Liệu người đó có làm gì gây hại đến Ngôn Dương không?”