Hiện giờ, hắn đã là vương giả, về sau, dưới sự phụ tá của người này, hắn sẽ trở thành vương giả thật sự của ba tộc mà không cần thoái vị nữa!
Nhưng tư tế của hắn lại chỉ có thể là tư tế của hắn, ngay cả việc hắn tới gần cũng không cho phép.
Có lẽ thứ không chiếm được mới là thứ làm người ta thèm muốn nhất, Ni Nhĩ vương trơ mắt nhìn Hồ Liên hành lễ với mình xong thì rời đi, hơi hé miệng, nhưng lại không nói lời nào.
Chờ khi Hồ Liên trở về thần điện, gã lập tức đi vào mật thất.
Lấy ra một cái cốt khí dùng để liên lạc từ trong cốt khí trữ vật, Hồ Liên khảm nguyên tinh lên cho nó, rồi lấy máu tươi mà Ni Tháp để lại nhỏ một giọt lên cốt khí.
Một bộ phận của cốt khí liên lạc là một cái vòng rỗng cao chừng một thước, sau khi khởi động cốt khí, không gian trong chỗ rỗng của cái vòng kia dập dờn như có sóng, sau đó xuất hiện một quầng sáng dạng nước.
Bên chỗ Ni Tháp đang là ban ngày, hắn hành lễ với Hồ Liên trước, sau đó không nhanh không chậm hỏi: “Tư tế đại nhân, tìm tôi gấp như vậy có chuyện gì không?”
Sử dụng cốt khí để liên lạc xa như vậy ngoại trừ tiêu hao nguyên tinh cấp cao, đồng thời còn yêu cầu người khởi động sử dụng một lượng sức mạnh linh hồn lớn, nếu không phải là cực kỳ chuyện quan trọng thì Hồ Liên sẽ không sử dụng nó.
“Lần trước cậu nói đã tìm được cốt thừa, ở đâu?” Hồ Liên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Ni Tháp kinh ngạc: “Tôi cho rằng ngài không thèm để ý cái đó chứ.”
“Ta không thèm để ý, nhưng ta cũng không muốn nó rơi vào tay người khác.”
Ni Tháp bày ra vẻ mặt đáng tiếc: “Tôi biết nó ở đâu, nhưng tôi tạm thời không thể lấy được nó, linh hồn viễn cổ trong cốt thừa đó bảo vệ tên Vô Giác Nhân kia. Tôi bị cự tuyệt, linh hồn thủ hộ bên trong không chấp nhận tôi, mà chúng ta đều biết nếu cưỡng chế cướp lấy cốt thừa sẽ nhận phải kết cục gì.” Nếu không phải như vậy thì sao hắn lại cho phép một tên Vô Giác Nhân giữ cốt thừa quý giá đó trong tay chứ!
“Vô Giác Nhân? Cậu nói kẻ có được cốt thừa là một tên Vô Giác Nhân?” Hồ Liên thầm cảm thấy bất ổn.
“Chẳng phải tôi đã nói với ngài rồi sao?” Ni Tháp nhướng mày.
Hồ Liên không đáp.
Ni Tháp nhấc tay: “Tư tế đại nhân, đừng nóng giận, người thủ hộ cốt thừa đã nói cho tôi biết, cốt thừa tất phải truyền cho một Hữu Giác Nhân, nhưng người có thể lựa chọn người thừa kế lại là tên Vô Giác Nhân kia, tôi vốn muốn lợi dụng nô lệ cốt để khiến nó ngoan ngoãn truyền lại cho tôi, sau đó dâng hiến cho ngài, nên mới không nói nhiều với ngài, tôi muốn cho ngài một niềm vui bất ngờ. Tiếc là tên Vô Giác Nhân kia quá giảo hoạt, nó biết làm thế nào để phá giải nô lệ cốt, còn chạy thoát. Sao, có người phát hiện ra Vô Giác Nhân kia à?”
“…Vô Giác Nhân có được cốt thừa mà cậu nói, chính là hai Vô Giác Nhân mà lần trước cậu bẩm báo?” Giọng Hồ Liên trở nên âm trầm.
Ni Tháp cười giả tạo: “Ai nha, thật hiếm khi thấy ngài tức giận đó. Chính xác, tôi nhớ rõ Vô Giác Nhân có được cốt thừa chính là tư tế Cửu Nguyên – một thế lực mới nổi trên đông đại lục, tên Nghiêm Mặc. Có phải bây giờ hắn ta đang ở chỗ chúng ta không?”
“Ni Tháp!” Hồ Liên thật sự nổi giận: “Việc này không phải việc nhỏ, vì sao cậu không nói cho ta biết ngay lúc đó?”
Ni Tháp nhìn Hồ Liên một chốc rồi mới thừa nhận: “Được rồi, là do tôi muốn có được cốt thừa, cho nên không muốn nói cho ngài và người anh trai tốt kia của tôi.”
Lửa giận vừa dâng lên trong lòng Hồ Liên lại biến mất, với tính cách của Ni Tháp, với sự si mê cốt khí của hắn, làm ra loại chuyện như vậy không kỳ quái chút nào. Cốt thừa có thể chứa đựng vô số linh hồn viễn cổ trong truyền thuyết kia có ai mà không muốn sở hữu? Đó chính là biển tri thức thật sự!
“Chuyện cốt thừa cho qua, Ni Tháp, nếu có việc gì cậu đều phải cho ta biết trước, cậu lấy tín vật của ta đi liên hệ với một người, bảo hắn giúp cậu tóm bộ lạc Cửu Nguyên kia trước, chờ khi các cậu có được bộ lạc đó thì dùng tốc độ nhanh nhất báo cho ta biết.”
“Muốn để lại người sống không?” Ni Tháp như đã hiểu ra người mà Hồ Liên nói tới là ai.
Hồ Liên trầm ngâm trong chốc lát: “Để lại, tốt nhất là để hơn phân nửa, sẽ hữu dụng với ta.”
Cùng thời gian đó, ở phía đông cách thành Lạc Lan một trăm dặm, trong căn cứ tạm thời của Vô Giác Nhân.
Nghiêm Mặc trước khi ngủ gọi Kỳ Hồng Chí đến.
Thương thế của Kỳ Hồng Chí trên cơ bản đã khỏi hẳn, nhưng mặt anh ta vẫn còn vết sẹo do bị in dấu lửa nung.
Nghiêm Mặc muốn dùng nguyện lực trị liệu cho anh ta, nhưng Kỳ Hồng Chí lại lắc đầu cự tuyệt: “Đại nhân, bây giờ không cần.”
“Hửm? Vậy anh muốn chờ tới khi nào?”
Kỳ Hồng Chí quỳ một gối: “Đại nhân, giữ lại cái này làm phần thưởng cho tôi đi.”
Mới đầu Nghiêm Mặc không hiểu ý của Kỳ Hồng Chí, nhưng Nguyên Chiến thì hiểu, hắn bảo Nghiêm Mặc lại đây, lặng lẽ nói với hắn: “Kỳ Hồng Chí không tồi, anh ta và Tịch Dương với Hậu Sư chẳng phải là một đội ngũ à? Chắc anh ta muốn chờ sau khi mình làm ra công tích nào đó thì em hãy tiêu trừ vết sẹo trên mặt anh ta trước mặt những Vô Giác Nhân khác. Như vậy mới có thể bày ra sự phi phàm của em, đồng thời cũng nói cho những người khác biết rằng, chỉ khi làm ra công tích thì mới được ban thưởng, chứ không phải vô duyên vô cớ mà nhận được chỗ tốt.”
Tâm tình Nghiêm Mặc nhất thời trở nên phức tạp, đời trước hắn chưa từng gặp được cấp dưới nào thành thật và suy nghĩ cho thủ trưởng quá nhiều như thế, có nên nói vì bây giờ người ta suy nghĩ ít nên cũng khá chất phác không?
Chẳng trách những kẻ bề trên hồi đó đều không thích mở mang dân trí, ngoại trừ không dễ mở mang dân trí mà còn vì ngu muội cũng có chỗ tốt của ngu muội?
Ngu muội mới dễ lừa gạt.
Tựa như thời hiện đại kiếp trước của hắn, dân chúng đã bị ảnh hưởng bởi thời đại bùng nổ thông tin, cái gì cũng có thể biết, cái gì cũng có thể tìm hiểu rõ, người bề trên có muốn lừa cũng khó. Mà trước thời đại đó, người bề trên nói cái gì thì chính là cái đó, biểu làm gì liền làm gì cái đó, đa số người đều vô cùng thành thật.
Cho nên lúc ấy hắn thường xuyên nghe vài người lớn tuổi cảm thán: Lúc đó chỉ biết làm việc, đâu giống người trẻ tuổi bây giờ… bla bla bla.
Mà có vài quốc gia vì để khống chế tư tưởng nhân dân mà cấm internet, cấm phim ảnh, thậm chí là cấm ngôn luận cũng là chuyện bình thường.
Nghiêm Mặc vỗ trán một cái, nghĩ xa quá. Bây giờ đến phiên hắn là người bề trên, khai trí cho dân chúng như thế nào mà còn có thể giữ lại tính chất phác và thiện lương của họ, đồng thời khiến bọn họ biết khi nào thì nên dũng mãnh và khi nào thì nên thành thật, đều là chuyện mà hắn cần phải suy xét.
“Dạy kiến thức và tư tưởng đều rất quan trọng.” Nghiêm Mặc nâng Kỳ Hồng Chí dậy, đồng ý thỉnh cầu của anh ta, vỗ vỗ vai anh ta, nói rằng mình tuyệt đối sẽ không bạc đãi anh ta.
Kết quả làm Kỳ Hồng Chí cảm động không thôi, cứ mãi bái tạ rồi mới lui ra.
Nguyên Chiến chờ Kỳ Hồng Chí đi rồi mới hỏi: “Vừa rồi em nói cái gì vậy?”
Nghiêm Mặc gõ gõ trán: “Chờ khi chúng ta về Cửu Nguyên sẽ phổ biến giáo lý. Đã có thần điện và tư tế, dù sao cũng không thể lãng phí ưu thế này.”
“Giáo lý? Ý em là cửu quy tam lệnh của Cửu Nguyên?”
“Giống vậy, nhưng tường tận hơn, sẽ bao gồm tất cả những gì mà các sinh vật có trí tuệ biết tự hỏi.” Nghiêm Mặc để Nguyên Chiến hiểu rõ hơn liền bùm bùm giải thích một hồi, lại nêu ra không ít ví dụ.
Nhớ hồi kiếp trước, nước hắn cũng tạo ra một chương trình giáo lý nhỏ nhưng đã ảnh hưởng đến rất nhiều thế hệ. Ngay cả thời hiện đại cũng bị ảnh hưởng, dù là tốt hay xấu.
Hắn tính sau này sẽ lợi dụng thân phận chí cao vô thượng và lực ảnh hưởng tuyệt đối của mình để lấy danh nghĩa của thần ra mà viết một quyển giáo lý, để Cửu Nguyên và thế nhân coi đó là chuẩn mực, rồi tẩy não bọn họ, mãi cho đến khi nội dung trong đó được khắc sâu vào gien ký ức của bọn họ.
Mà làm như vậy chắc chắn sẽ có chỗ tốt và chỗ xấu, nhưng dù là chuyện gì thì cũng không thể chỉ có lợi mà không có hại, điều Nghiêm Mặc phải làm là khiến nó có nhiều lợi hơn là hại, dù sao như vậy cũng tốt hơn là chờ khi hắn và Nguyên Chiến xuôi tay, Cửu Nguyên hoặc đông đại lục xuất hiện người thống trị mới, sau đó người thống trị mới sẽ vì ích lợi của mình mà dằn vặt các sinh vật trên đông đại lục.
Nguyên Chiến hiểu sơ sơ ý của tư tế đại nhân nhà mình rồi, hắn vừa nghe Nghiêm Mặc miêu tả liền biết được lợi ích của việc này, đương nhiên rất là ủng hộ, còn nói mãi với Nghiêm Mặc: “Ngôi vị tư tế và thủ lĩnh đều là thần trao cho, cái này tốt, cần giữ lại!”
Nghiêm Mặc liếc xéo hắn: Xem đi, dù là người nguyên thủy khi được hắn hun đúc nhiều năm cũng biết cái gì là tốt nhất cho mình. Vậy thì bảo hắn làm sao dám tin tưởng người thống trị sau này chứ? Nếu hắn không lấy danh nghĩa của thần ra mà viết rõ trong giáo lý rằng ngôi vị thủ lĩnh không thể thừa kế, thì chỉ sợ Cửu Nguyên không kéo dài được bao nhiêu thế hệ đã biến thành nhà của thiên hạ rồi.
“Nói là thần trao sẽ không tốt, trừ phi anh muốn về sau thủ lĩnh phải bị tư tế khống chế.”
Nguyên Chiến không cảm thấy việc bị tư tế khống chế thì có gì mà không tốt, cái tên này còn nghĩ rộng hơn: “Có thể chia quyền lực cho thủ lĩnh và tư tế mỗi người một nửa, sau đó quy định thủ lĩnh và tư tế phải kết làm bạn đời.”
Nghiêm Mặc cạn lời: “Vậy nếu Vu Quả trở thành thủ lĩnh, Đô Đô trở thành tư tế thì sao?”
“Nếu không cho thừa kế, vậy hai bọn nó căn bản sẽ không cơ hội trở thành thủ lĩnh và tư tế.” Nguyên Chiến làm cha, đương nhiên hy vọng giang sơn của mình có thể truyền cho con cái, hắn không rõ vì sao Nghiêm Mặc muốn giao Cửu Nguyên cho người khác thống trị.
“Ở giữa cách một thế hệ là được.” Nghiêm Mặc đương nhiên đã nghĩ tốt phải lợi dụng sơ hở như thế nào: “Có thể định kỳ hạn làm thủ lĩnh, giống như tộc Hữu Giác, tỷ như cứ mười năm sẽ đổi người một lần, được kéo dài thời hạn một lần, có nghĩa là dài nhất hai mươi năm, thời gian dài như vậy cũng là do tuổi thọ của chiến sĩ thần huyết khá dài, như vậy thì ai có năng lực người đó sẽ ở trên. Mà tư tế sẽ không có quyền thống trị thực tế, chỉ là sự tồn tại mang ý nghĩa tượng trưng cho tinh thần, cùng lắm là phụ trách công việc giáo dục và chữa bệnh.”
“Vậy thì chọn thủ lĩnh như thế nào?” Trong lòng Nguyên Chiến có suy nghĩ riêng của mình, nhưng hắn không lập tức phản bác tư tế của hắn.
“Có thể do thủ lĩnh đời trước chỉ tên và các lãnh đạo cấp cao khác đề cử, sau đó cho mọi người bầu phiếu.” Tuy cho toàn dân bầu phiếu cũng có không ít cái hại, phần lớn dân chúng đều không hiểu biết gì về người mà mình muốn bầu phiếu, nhưng đây là quyền lợi của dân chúng, dù chỉ là hình thức thì cũng nên làm.
“Chờ khi trở về, chúng ta tìm Tranh và Thâm Cốc để cùng thương lượng.” Nguyên Chiến không lập tức quyết định, mà áp dụng sách lược kéo dài.
Nghiêm Mặc biết cái tên này vẫn chưa từ bỏ ý định độc chiếm thiên hạ, nhưng hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục lãnh đạo các cấp của Cửu Nguyên, cho dù là không thuyết phục được, thì hắn vẫn còn tuyệt chiêu cuối cùng — ý chỉ của thần! Cho nên hắn không ngại để tên này này kéo dài thời gian.
“Sư phụ.” Tô Môn bạch bạch bạch chạy tới, nhào vào lòng hắn.
Nghiêm Mặc cúi đầu, thấy thằng bé mang chút bất an trên mặt, hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Tô Môn có chút rối rắm, tựa hồ như không biết có nên mở miệng hay không.
Nghiêm Mặc ngồi xổm xuống, điểm điểm cái mũi nhỏ của nó: “Nói đi, chuyện gì?”
Tô Môn do dự trong chốc lát, mới nói: “Đại Vu Á Lan phái người đưa tới một lời nhắn, người nọ nói với con, rằng có người truyền tin cho Đại Vu Á Lan, bảo là người phụ nữ sinh con ra muốn gặp con…”