Đối với Tô Du mà nói, chuyện này không tốt đẹp gì, gây tai tiếng trong gia tộc, Lâm Ngữ Lam sau này sẽ là người đứng đầu nhà họ Tô, chuyện này nếu để cô ấy biết thì sẽ rất không vui.
Còn đối với Trương Thác mà nói, anh ấy có thể vì Lâm Ngữ Lam mà gánh chịu tất cả, có thể chống đỡ tất cả đau khổ khó khăn trước mặt mình, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hạnh phúc của Lâm Ngữ Lam là đủ.
Sau bữa ăn, Tô Du rời đi, mặc cho Lâm Ngữ Lam cố gắng năn nỉ nhiều lần ở lại thêm, nhưng ông vội vàng muốn trở về nhà họ Tô, ở lại đây đối với Tô Du mà nói, nó giống như một bài kiểm tra nặng nè về tâm lý, vì sợ chính mình nhỡ may nói lời nào hay là hành động gì gây bất mãn cho ông lớn đó.
Lâm Ngữ Lam nhất định muốn đưa Tô Du đến sân bay, sau khi nhìn Tô Du lên máy bay, cả người cô cảm tháy dễ chịu hơn rất nhiều.
“Ông xã, em thực sự rất căng thẳng.” Lâm Ngữ Lam thở.
ra một hơi dài.
“Em căng thẳng về điều gì?”
Lâm Ngữ Lam tinh nghịch nhe lưỡi ra: “Em sợ, em sợ mình làm không tốt.”
Trương Thác ngây ngốc cười, nhìn dáng người cô gái nhỏ bé Lâm Ngữ Lam, xoa xoa đầu Lâm Ngữ Lam: “Đừng sợ nữa, đừng quên, cậu của em đã nói, sau này việc tiếp quản nhà họ Tô là do em quản lý, việc to việc nhỏ nhà họ Tô, đều là do em quyết định đáy.”
Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Em bây giờ giống như đang nằm mơ. Ngày hôm qua còn lo lắng vì chuyện của nhà họ Tô, hôm nay lại được mời làm người đứng đầu nhà họ Tô.
Tắt cả đều không phải là mơ, đúng không?”
“Em véo mình xem có đau hay không.”
“Được.” Lâm Ngữ Lam nheo. mắt thành hình lưỡi liềm, vươn tay về phía eo của Trương Thác, vặn mạnh.
Trương Thác cười gần: “Bà xã à, sao em lại véo anh?”
“Anh coi em là ngốc à.” Lâm Ngữ Lam trợn tròn mắt: “Em sẽ bị đau nếu em tự véo mình à, hơ hơ.”
Cô gái sải bước đi với tiếng cười khúc khích.
Trương Thác đứng phía sau, nhìn theo bóng lưng của người cô gái, nở một nụ cười.
Lúc cả hai trở về nhà đã hơn năm giờ chiều.