Nghiền nát!
Đây đã là nghiền nát hoàn toàn!
Lần này, cho dù là tên ngốc cũng có thể nhận ra rằng giữa Ứng Hoa Niên và vị Lâm thần y này có một khoảng cách lớn đến thế nào.
“Gia chủ!!!”
Người nhà họ Ứng hét lên.
“Không cần quan tâm nhiều như vậy nữa, giết! Giết cho tôi! Giết người này II”
Ứng Bình Trúc cũng lo lắng, ngay lập tức hét lên.
“Giết!”
“Bảo vệ gia chủ!”
“Hãy xé cái thứ không biết sống chết này thành từng mảnh!”
Người nhà họ Ứng rồng lên, lân lượt lao vê phía Lâm Dương.
Lúc này, bọn họ đã bắt chấp tắt cả rồi.
Nếu còn không ra tay, e rằng Ứng Hoa Niên sẽ bị người đàn ông này đánh chết!
Vô số cao thủ của nhà họ Ứng bao vây.
Có người cầm kiếm, có người mang súng.
Lúc này, nhà họ Ứng đã dự định bát chấp tát cả để loại bỏ Lâm Dương.
“Ò? Cuối cùng cũng muốn ra tay rồi sao?”
Lâm Dương mặt không biểu cảm nhìn đám người xông tới này, trên mặt không có chút sợ hãi.
Nhưng chính vào lúc này, một giọng nói yếu ớt hét lên.
“Tất cả… Dừng tay…”
Ngay khi bốn chữ này rơi xuống, người nhà họ Ứng đang xông tới đột ngột dừng lại.
Lâm Dương cũng có chút kinh ngạc, nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Nguồn âm thanh này đến từ Ứng Hoa Niên.
Chỉ nhìn thấy ông ta đầu tóc rối bù, mặt bê bết máu, người năm sắp trên mặt đât, yêu ớt hét lên: “Lâm thân y…đừng … đừng đánh nữa … anh thắng rồi…”
Những lời của Ứng Hoa Niên như một quả bom nặng ký, trực tiếp nỗ tung tâm trí của mỗi thành viên nhà họ Ứng.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, không thể nào tin được nhìn Ứng Hoa Niên, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.