Giống như ma xui quỷ khiến, Cố Lan San lái xe đến bãi đậu xe lân cận, sau đó cô xuống xe, đi vào con phố kia.
Bởi vì là chủ nhật, “Thập Lý Thịnh Thế” lại là nơi giải trí là chính, cho nên có rất nhiều người từ bên ngoài vào. Cố Lan San đi dọc theo đường thâp tự từ phía Nam đi thẳng vào. Cô vào từng cửa hàng dạo một vòng dù không cần mua cái gì. Mặt tiền cửa hàng phía dưới có đủ loại hình dáng màu sắc, có quán cà phê, cửa hàng nước giải khát ướp lạnh, siêu thị, hiệu buôn, khách sạn, quán trà, tiệm trà sữa…… Còn có một vài quán ăn nhỏ đặc sắc, dĩ nhiên còn có một vài cửa hàng lớn bán độc quyền một số sản phẩm ngoài nước.
Cố Lan San không có bỏ qua cửa hàng nào, cô đều lần lượt đi vào một lần, đến khi nhất định phải chi tiêu, cô sẽ dùng tấm thẻ chi không giới hạn mà Thịnh Thế cho mình ra quét.
Cho nên, đợi đến khi màn đêm buông xuống, mà Cố Lan San mới đi được một phần ba con đường “Thập Lý Thịnh Thế” này.
Cố Lan San vẫn cho rằng vào ban ngày, “Thập Lý Thịnh Thế” khí thế bàng bạc, hùng vĩ tuyệt đẹp rồi, nhưng đến gần tối, khi “Thập Lý Thịnh Thế” lên đèn từng nhà một, Cố Lan San mới phát hiện, vẻ đẹp của con đường này, mới hiện ra hết.
Ban đêm “Thập Lý Thịnh Thế” không còn nhiều người đi mua sắm nữa mà ngược lại đại đa số đều là một nam một nữ.
Hoặc là người yêu, hoặc là vợ chồng.
Có đôi nắm tay từ từ đi dạo.
Có đôi ngồi trên xe, ngắm khung cảnh “Thập Lý Thịnh Thế”.
Những cô gái kia đều trang điểm lộng lẫy mặc đủ loại váy áo sặc sỡ, cử chỉ nhẹ nhàng, trông rất vui tai vui mắt.
Cố Lan San thấy có một tiệm kem, cửa hàng rất nhỏ, nhưng bên ngoài lại xếp hàng rất dài, đại đa số đều là người yêu. Cố Lan San đứng ở ven đường nhìn một lúc, suy nghĩ một chút, rồi cũng đi lên trước, đứng ở sau cùng.