Liêu Tử Húc nghe vậy liền nói: “Tiên sinh! Học sinh làm thì học sinh tự chịu, nhà họ Liêu muốn chém muốn giết thế nào cũng được! Nhưng học sinh nhất quyết không thể để cho Nhạc Kỳ phải chịu khổ như thế này!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi nói cũng đúng!”
Vương Nhuận Tuyết thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Thiếp thấy tình hình hiện nay chỉ còn mỗi một cách giải quyết thôi! Nhưng cách này chúng ta phải tìm đến Liêu Bích Nhi trước, có lẽ Bích Nhi sẽ tự động rút lui, Liêu Khác Bích lúc đó cũng sẽ không làm khó dễ Tử Húc nữa!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Được! Ta thấy cách làm của Tuyết Nhi cũng có vẻ ôn ổn, đến cầu xin Liêu tiểu thư có khi còn dễ ăn nói hơn.”
Ba ngày sau.
Ở ngoại thành, một nữ tử gương mặt xinh xắn, mặc một bộ váy áo màu lục nhạt, trên đầu cài một cành trâm thất bảo ngọc bích, trông nàng đẹp như ánh nắng buổi sớm, nụ cười long lanh như sương ban mai, làn da trắng như ngọc bích, môi đỏ nhẹ màu anh đào, trông nàng như một tiên nữ giáng trần, nhẹ nhàng bước trên những bông sen trong đầm. Cạnh nàng có hai đứa hầu đang phe phẩy quạt mát cho nàng.
“Tiểu thư! Liễu công tử đến rồi ạ!”
Nữ tử đó nghe vậy liền nhẹ nhàng quay đầu lại mỉm cười, chỉ thấy từ xa Liễu Tử Húc đang đi tới, nữ tử liền quay sang hai đứa hầu nói: “Các ngươi lui ra trước đi!” Hai đứa nha hoàn nghe vậy liền cúi người lui ra, đi đến trước mặt Liễu Tử Húc thì cùng nhau cúi người thi lễ.
Liễu Tử Húc bước vào bên trong đình, Nữ tử kia liền đứng dậy cúi người thi lễ, nhẹ nhàng thẽ thọt: “Sao công tử lại hẹn ta đến chỗ này vậy! Nhưng nơi đây đúng là cảnh vật vô cùng đẹp, làm cho người ta cảm thấy khoan khoái trong người, mời công tử ngồi xuống đây nói chuyện với ta! Để ta rót trà cho công tử uống giải khát!” Nói xong nữ tử liền cầm thách trà lên đưa cho Liễu Tử Húc.
Liễu Tử Húc thấy vậy vội vàng đưa tay đỡ lấy, nhưng hắn không uống ngay lập tức mà cứ cầm như vậy, sau đó ngồi xuống phía đối diện với nữ tử kia.
“Liêu tiểu thư! Tại hạ mạo muội hẹn tiểu thư ra đây, thực là vạn bất đắc dĩ lắm!” Liêu Bích Nhi nghe vậy liền đưa mắt lên nhìn Liễu Tử Húc, thấy hắn ta cứ cúi gằm mặt xuống trông khá là khổ sở, nàng bất giác mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Không có gì! Nói cho cùng thì chúng ta vẫn chưa thành thân với nhau, ta thấy công tử cũng không muốn vào làm rể nhà họ Liêu, có gì chàng cứ nói!”
Liễu Tử Húc nghe xong liền đặt tách trà xuống bàn, Liễu Bích Nhi thấy vậy liền nói: “Công tử cứ nhấp một ngụm đi, bất kể việc gì xẩy ra đi chăng nữa, thì tách trà này công tử cũng nên uống một chút giải nhiệt, đỡ khát. Trông công tử có vẻ nóng nực lắm thì phải!”
Liễu Tử Húc nghe vậy thì gắng gượng đưa tách trà lên miệng nhấp lấy một ngụm.
Liêu Bích Nhi nói: “Trà có ngon không vậy?”
Liễu Tử Húc gật gật đầu nói: “Ngọt ngon, sảng khoái vô cùng!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì cười nói: “Vậy công tử uống thêm nữa đi, trong trà của ta cũng có bỏ bùa mê thuốc lú gì đâu mà công tử cứ sợ sệt như vậy?”
Liễu Tử Húc nghe vậy thì mặt đỏ tía tai, cười gượng gạo cầm lấy tách trà lên, nhưng cứ cầm nó đến nửa ngày rồi mà không biết nên mở miệng nói với Liêu Bích Nhi như thế nào nữa.
Liêu Bích Nhi nói: “Công tử muốn từ hôn với ta phải không?”
Liễu Tử Húc nghe mà gật mình thon thót, thầm nhủ tại sao Liêu Bích Nhi lại đoán ra được ý nghĩ của mình.
Liêu Bích Nhi nói: “Nếu như ta không đồng ý thì công tử tính sao?”
Liễu Tử Húc cuối cùng cũng ngẩng hẳn đầu mình lên, nhìn thẳng vào hai mắt của Liêu Bích Nhi, thì thấy nàng cũng đang nhìn hắn với ánh mắt vô cùng kiên định.
Liễu Tử Húc nuốt nước bọt kêu ực lên một tiếng, rồi nói: “Xin tiểu thư hãy tha thứ cho tại hạ, hôm đó tại hạ biết mình đã sai rồi, tại hạ không nên uống rượu say để xẩy ra chuyện hôm đó!”
Liêu Bích Nhi nói: “Cái này chỉ nói lên rằng công tử và Bích Nhi có duyên số với nhau vậy thôi! Nghe nói công tử và tiểu thư nhà họ Tôn thực ra cũng chỉ là có hôn ước với nhau, chứ chưa thành hôn gì cả, vậy thì công tử có thể từ hôn với tiểu thư họ Tôn! Ta nói rồi ta không hề có ý trách cứ gì công tử cả!”
Liễu Tử Húc nói chen vào: “Nhưng tại hạ không muốn như vậy!”
Liêu Bích Nhi thấy thái độ của Liễu Tử Húc như vậy thì bật cười thành tiếng nói: “Công tử không muốn vậy, lẽ nào bổn tiểu thư lại không xứng với cái công danh tam giáp của công tử hay sao?”
Liễu Tử Húc vội đáp: “Cái này không liên quan gì tới công danh của tại hạ cả, chỉ là tại hạ không muốn vậy thôi, tất cả đều là danh dự của tại hạ!”
Liêu Bích Nhi nói: “Vậy công tử nói xem danh dự của ta thì giải quyết sao đây? Danh dự của cha ta cũng giải quyết thế nào đây?” Liễu Tử Húc nghe giọng điệu của Liễu Bích Nhi có phần nhỏ nhẹ, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều sự uy hiếp.
Liễu Tử Húc nói: “Tiểu thư học rộng hiểu nhiều, tài hoa hơn người do vậy tại hạ mới tìm đến tiểu thư, mong tiểu thư thành toàn cho tại hạ!”
Liêu Bích Nhi nói: “Không cần phải nói những thứ đó! Ta Liêu Bích Nhi cũng không phải là loại người ngang ngược, không nói đạo lý, nếu như nhà họ Tôn không đồng ý thì ta sẽ đi tìm bọn họ để nói chuyện, ta không cần đến danh tiếng của ông nội ta để trấn áp bọn họ, vì ta cũng không thích như vậy, đó không phải là tính cách của ta!”
Liễu Tử Húc nói: “Việc này không có liên quan gì tới nhà họ Tôn cả, tất cả đều là ý nghĩ của tại hạ!”
Liêu Bích Nhi nói: “Công tử thà cho danh dự nhà họ Liêu của ta mất hết cũng không muốn từ hôn nhà họ Tôn hay sao?”
Liễu Tự Húc vô cùng kiên định gật gật đầu đáp lại.
Liêu Bích Nhi thấy vậy thì đột nhiên đứng phắt người thẳng dậy, nhưng nàng dường như vẫn cố kìm nén ngọn lửa giận trong lòng mình lại, nàng không nói thêm nữa mà chỉ đi ra phía trước cái đình ngắm cảnh đẹp nơi đây, nàng im lặng một hồi lâu không nói một câu. Liễu Tử Húc không biết Liêu Bích Nhi lúc này đang nghĩ gì, nên cũng im lặng ngồi chờ nàng không dám ho he thêm câu nào cả.
Được một lúc sau thì Liêu Bích Nhi quay người lại nói: “Công tử đã nghe câu chuyện về Nga Hoàng và Nữ Anh chưa?”
Liễu Tử Húc nghe vậy thì ngạc nhiên nói: “Ý của tiểu thư là…..”
Liêu Bích Nhỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Ta khi mới gặp công tử mà cứ ngỡ đã quen từ lâu, vô cùng kính phục phẩm hạnh cũng như thành tín của công tử, ta không muốn làm khó công tử nữa, ta sẽ nhượng đường cho công tử”
Liễu Tử Húc nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ được là Liêu Bịch Nhi lại chủ động rút lui như vậy, đây là điều mà hắn không bao giờ ngờ tới, nên nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải lẽ.
Liêu bích Nhi đi đến trước bàn, đưa mắt lên nhìn bộ mặt kinh ngạc của Liễu Tử Húc, nghiêm giọng nói: “Công tử quay về nói với tiểu thư nhà họ Tôn rằng, ta đồng ý để cho nàng ta được làm dâu nhà họ Liễu của công tử, nhưng ta sẽ là vợ cả, cái này không liên quan gì tới việc ai tới trước hay sau cả, mà là vì gia cảnh của ta không chấp nhận cho ta làm vợ bé, nếu như tiểu thư nhà họ Tôn đồng ý, thì ta sẽ đi xin ông nội ta giúp công tử!”
Liễu Tử Húc nghe Liêu Bích Nhi nói vậy thì lại càng không biết nên làm thế nào nữa, chỉ biết lắp ba lắp bắp: “Vậy nhưng…vậy nhưng….!”
Liêu Bích Nhi nói: “Không có nhưng nhiếc gì hết! Công tử, ta cũng có giới hạn của mình, và đây chính là giới hạn của ta, ta cho công tử thời gian mười ngày, sau mười ngày mà không có bất kỳ hồi âm nào của công ta, ta coi như công tử đã chính thức từ hôn với tiểu thư họ Tôn kia, và ta sẽ cho bà mối sang nhà công tử!”
Liễu Tử Húc nghe vậy liền nói: “Nếu như tại hạ không đồng ý thì sao?”
Liêu Bích Nhi nghe Tử Húc nói vậy thì lặng người kinh ngạc nói: “Công tử nói sao, chàng không đồng ý? Thế có nghĩa là gì?”
Liễu Tử Húc nói: “Tại hạ Liễu Tử Húc bất tài, được tiểu thư yêu mến, nhưng tại hạ không phải là một người có tài thao lược gì cả, tại hạ chẳng qua chỉ muốn được sống chung với người mình yêu đến hết cuộc đời này thôi, tại hạ không cần phải có một cuộc sống xa hoa, tại hạ cũng không muốn Nhạc Kỳ phải chịu khổ!”
Những lời nói này của Liễu Tử Húc rốt cuộc cũng đã làm cho Liêu Bích Nhi tức giận, nàng đi đến thẳng trước mặt hắn, quát lên: “Liễu Tử Húc, ngươi đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!”
Liễu Tử Húc thấy vậy cũng đứng thẳng người lên, nhếch mép cười nhạt nói: “Tiểu thư thích nói gì hay làm gì cũng được, tại hạ hôm nay đến tìm tiểu thư, cũng chẳng có gì phải sợ hãi cả, tiểu thư muốn chém muốn giết gì thì cứ tự nhiên, tại hạ chỉ mong tiểu thư đừng gây khó dễ cho nhà họ Tôn!”
Liêu Bích Nhi thấy Liễu Tử Húc như vậy thì vô cùng thất vọng nói: “Cô tiểu thư nhà họ Tôn kia lẽ nào có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn hay sao mà công tử lại tuyệt tình với ta như vậy?”
Liễu Tử Húc nói: “Dung mạo dù có đẹp đẽ như thế nào đi chăng nữa, thì khi về già …. Nói thật là dung mạo của Nhạc Kỳ không thể nào so sánh được với tiểu thư, nhưng mà nàng ấy đã vì tại hạ rất nhiều rồi, nếu như mà tại hạ vừa mới thăng tiến mà đã quên đi người con gái đã giúp đỡ cho tại hạ, thì thật cũng chẳng xứng đáng với Liêu tiểu thư một chút nào cả!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy cười lạnh nói: “Những thứ mà Tôn tiểu thư có thể cho công tử được, thì ta cũng có thể cho được!”
Liễu Tử Húc nói: “Nàng ấy có thể từ bỏ tất cả để cao chạy xa bay với tại hạ, Liêu tiểu thư có làm được không?”
Câu nói này của Liễu Tử Húc là cho Liêu Bích Nhi á khẩu, không nói nên lời.
Liễu Tử húc nói: “Tại hạ biết tiểu thư rất coi trọng tại hạ, nếu không thì lần đầu tiên gặp mặt tại hạ đã bị đánh chết rồi, do vậy tại hạ cầu xin tiểu thư…..”
Liêu Bích Nhi nghe vậy vô cùng đau khổ nhìn vào Liễu Tử Húc một hồi lâu mới lên tiếng nói: “Công tử đi đi, xin công tử để cho ta một thời gian ngẫm nghĩ, ta cho chàng thời gian mười ngày, chàng cũng nên tìm đến Tôn tiểu thư mà thương lượng cái ý nghĩ của ta. Nếu như công tử vẫn một mực như vậy, thì thôi công tử cứ đi đi, ta bây giờ không muốn nhìn mặt công tử nữa!” Nói xong Liêu Bích Nhi liền quay người sang phía khác.
Liễu Tử Húc thấy vậy bất đắc dĩ phải đứng dậy cáo lui.
Sau khi Liễu Tử Húc đi khỏi, đứa nha hoàn của Liêu Bích Nhi liền đi tới nói: “Tiểu thư! Có cần cho người đi bắt Liễu công tử không?”
Liêu Bích Nhi nghe vậy liền lắc đầu nói: “Không cần đầu, người như vậy mới là người mà ta thích, nếu như là loại người thấy kẻ sang bắt quàng làm họ thì ta khinh, ta có thừa sự nhẫn nại, đừng nói là mười ngày mà cho dù có là mười năm đi chăng nữa, ta cũng có thể chờ được!”
Tại Vân Phàm sơn trang.
“Xem ra Liêu tiểu thư đúng là đã mến mộ ngươi lắm rồi, nếu như không phải như vậy, thì Liêu tiểu thư đã không nhượng bộ cho ngươi lấy Nhạc Kỳ như vậy rồi!” Đỗ Văn Hạo nói.
“Vậy nhưng lần này học sinh gặp Liêu tiểu thư, thấy nàng ấy có vẻ ương ngạnh, thích ức hiếp người khác quá đáng, do vậy mà học sinh e rằng lấy Nhạc Kỳ về sẽ bị Liêu tiểu thư hành hạ, làm khổ!” Liễu Tử Húc nói.
“Bị bắt nạt hay không thì từ một khía cạnh nào đó mà nói, thì nó hoàn toàn phụ thuộc vào Liêu Bích Nhi, chứ không phụ thuộc vào ngươi!” Vương Nhuận Tuyết nói.
Liễu Tử Húc vô cùng khó xử nói: “Vậy nhưng cho dù có là như vậy đi chăng nữa thì Nhạc Kỳ chắc gì đã đồng ý cơ chứ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi nói cũng đúng, Nhạc Kỳ vốn là một cô gái khá là quật cường, lại cứng đầu nữa, do vậy có lẽ cũng chưa chắc đã đồng ý với ý định của Liêu tiểu thư! ”
Ba người lúc này ngồi trong thư phòng của Đỗ Văn Hạo nói chuyện, thì bỗng nhiên Liên Nhi bước vào.
“Có đứa người ở tại tiền viện đang có việc tìm nhị phu nhân, nói rằng công việc đã làm xong hết rồi, mong nhị phu nhân đi ra đó xem tình hình thế nào, mấy người thi công đang chờ phát tiền công!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Vậy sao? Vậy hai người cứ ngồi nói chuyện nhé, thiếp đi ra tiền viện xem sao!”
Liên Nhi lúc này đã để ý thấy bộ mặt buồn bã của Liễu Tử Húc nói: “Câu chuyện của Liễu tiên sinh và Liêu tiểu thư có kết quả gì chưa vậy?”
Liễu Tử Húc nghe vậy liền đáp: “Thưa phu nhân, Liêu tiểu thư không muốn từ hôn tiểu sinh!”
Liên Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Những chuyện này thì những người phụ nữ như ta không tiện xen vào, nhưng mà….”
Đỗ Văn Hạo thấy Liên Nhi định nói gì đó nhưng lại thôi, nên liền lên tiếng: “Liên Nhi có gì cứ nói, lúc nãy nhị phu nhân không phải cũng ngồi đây hay sao?”
Vương Nhuận Tuyết lúc này cũng đã đi khỏi đây rồi, Liên Nhi nghĩ vậy liền nói: “Thiếp và nhị phu nhân không thể đem ra so sánh với nhau được, nhị phu nhân là người học rộng biết nhiều, hơn nữa lại thông minh tuyệt đỉnh, thiếp làm sao mà so bì được, chỉ có ngày trước thiếp hầu hạ Trần Mỹ Nhân nên cũng học được một chút. Khi Trần Mỹ Nhân được sủng ái, muốn gì được nấy, không một ai dám nói không trước mặt nương nương, nhưng khi thất sủng lại vô cùng đáng thương. Thế cho nên người có quyền lực càng cao, thì lại càng như vậy, cuộc chiến giữa thê và thiếp rất tàn khốc, cuối cùng thì lưỡng bại câu thương! Liên Nhi càng nghĩ càng thấy thương cảm!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mỉm cười nói: “Cái này ta và Tử Húc cũng không hay để ý lắm, nàng lẽ nào nàng đến đây lại dọa cho Tử Húc sợ hãi hay sao? Hơn nữa nàng cũng không phải đang ở trong tình cảnh này ư? Thế nàng có đấu tranh tàn khốc không vậy?”
Liên Nhi nghe vậy thì mỉm cười đáp: “Thiếp và những vị phu nhân của lão gia không giống như vậy, đại phu nhân là người hiểu biết, độ lượng, nhị phu nhân thì đảm đang, Tuyết Phi Nhi thì lương thiện, còn Thanh Đại tỷ thì…..”
Đỗ Văn Hạo nghe thế liền cắt lời Liên Nhi nói: “Thôi được rồi, được rồi, ta cứ tưởng nàng có chủ ý gì hay cơ, hành động này của nàng chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa cả!”
Liên Nhi nghe vậy liền nói: “Lão gia xin đừng nóng vội, Liên Nhi vẫn chưa nói xong mà!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Được, nàng nói đi!”
Liên Nhi nói: “Liên Nhi cũng từng gặp chuyện như Liễu tiên sinh bây giờ, cũng có một người con gái không chịu từ hôn, còn người đàn ông này thì lại hết mực người con gái khác, giống như Liễu tiên sinh chỉ muốn lấy Tôn tiểu thư vậy, sau đó không còn cách nào khác là lấy cả hai người, nhưng lão gia đoán xem kết quả về sau thế nào?”
Liễu Tử Húc nghe vậy liền nói chen vào: “Tranh nhau, kèn cựa đến hẹn lại lên ư?”
Đỗ Văn Hạo trông cái vẻ mặt đau khổ của Liễu Tử Húc làm cho phì cười nói: “Thôi được rồi, Liên Nhi! Nàng đừng vòng vo mãi thế, có gì cứ nói hẳn ra, trong bộ dạng sắp chết đến nơi của Liễu Tử Húc trông tội nghiệp quá!”
Liễu Tử Húc nghe vậy thì mặt đỏ tía tai nói: “Học sinh làm gì mà sắp chết đến nơi, tiên sinh chê cười học sinh rồi!”
Liên Nhi lúc này nhẹ nhàng ngồi xuống nói: “Người đàn ông kia cực kỳ thông minh, mặc dù người mà ông ta thích chính là người thiếp của ông ta, nhưng vẫn còn người vợ cả ở đó nên ông ta không thể không nghĩ cách bảo vệ người thiếp của mình, lúc nào cũng cùng ăn cùng ngủ, nhưng lại hết mực tôn trọng vợ cả, nhưng lại không có hành động nào gần gũi với vợ cả cả! Cuối cùng người vợ cả uất ức quá, liền suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ kêu khóc. Nhưng vì người đàn ông kia không làm gì có lỗi với vợ mình cả, thế nên không thể nào bắt lỗi được ông ta, vì thế mà sau một thời gian thì người vợ cả chết trong sự cô đơn, và uất hận!”
Đỗ Văn Hạo và Liễu Tử Húc nghe cùng đồng thanh kêu á lên một tiếng rồi nói: “Chiêu này hơi bị ác với người ta quá!”
Liên Nhi thấy vậy liền mỉm cười nói: “Lão gia và Liễu công tử cùng là người có học, lẽ nào không biết câu đầu ấp tay kề hay sao? Thực ra chỉ cần Liễu công tử không muốn Tôn tiểu thư bị bắt nạt, mà lại tránh bị Liêu tiểu thư làm khó dễ, thì cứ làm theo cách này, cứ lấy cả hai về rồi sau đó đầu ấp tay kề với một người, còn người kia bỏ mặc, không phải tốt hơn hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười nói: “Liên Nhi! Ta thật không ngờ nàng lại lợi hại như vậy, thật đúng là thân tàng bất lộ”
Liên Nhi cười đáp lại nói: “Thiếp chẳng qua là chỉ kể cho hai người nghe một câu chuyện thôi, hai người thấy hay thì cứ áp dụng!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền quay sang nhìn Liễu Tử Húc, cả bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, rồi cả hai cùng nở một nụ cười ma mãnh.
Hôm đó, Liễu Tử Húc dưới sự chỉ dẫn của Đỗ Văn Hạo viết một bức thư cho Liêu Bích Nhi, nói rằng sắp đến hội đua thuyền hàng năm tại Tú Sơn Quận, mời Liêu Bích Nhi đến đây làm khách, nhưng không hề đả động đến chuyện từ hôn. Đỗ Văn Hạo biết rằng, Liêu Bích Nhi thích Liễu Tử Húc như vậy thì chắc chắn sẽ đến tham dự. Đến lúc đó, sẽ có một trò vui diễn cho nàng xem, sau đó sẽ gọi Nhạc Kỳ ra thương lượng mọi chuyện.
Đang trong lúc mọi người đang thương lượng đối phó với Liêu Bích Nhi như thế nào, thì có một người khách đến Vân Phàm sơn trang. Người này khí chất phi phàm, thân hình cao lớn, cưỡi một con ngựa to khỏe, trông vô cùng uy dũng. Đây đã là ngày thứ bảy Đỗ Văn Hạo gửi thư về kinh thành rồi.
Người canh cổng đứng ở ngoài trông thấy người khách này vô cùng lạ lẫm, nên không dám mời vào trong đại sảnh, mà cho người vào thông báo cho Đỗ Văn Hạo biết.
Đỗ Văn Hạo nghe thông báo xong, liền lập tức biết ngay người này là ai, Hà Chiêu và Tôn Hòa cùng những người hầu khác đều gặp qua, nhưng nghe qua miêu tả, thì người này đầu to hơn một chút, nên nghĩ không biết đây có phải là người của Liêu gia phái đến không, nghĩ vậy nên vội vã chạy ra ngoài xem sao.
Khi ra đến đại sảnh, đã thấy người kia đứng ở ngay cổng dường như đang đứng đợi hắn, mà không ngồi uống trà. Đỗ Văn Hạo nhìn kỹ một lúc liền bật cười ha hả.
“Ha ha ha! Không biết ngọn gió nào thổi Cổ đại nhân đến đây vậy?” Đỗ Văn Hạo mỉm cười bước tới thi lễ.
“Ta đã nói rồi mà, có cơ hội thể nào cũng phải đến tìm hiền đệ một chuyến, biết hiền đệ rất bận, nên chắc không nhớ tới vẫn còn có người tên Cổ Nhất Phi thôi!” Cổ Nhất Phi cũng mỉm cười đáp lại.
Hai người sau một hồi hàn huyên với nhau, rồi cùng ngồi xuống.
Đỗ Văn Hạo nói: “Cổ đại nhân lần này đến đây là do việc công, hay là việc khác vậy?”
Cổ Nhất Phi cười nói: “Đến xem đua thuyền chứ còn gì nữa! Sao vậy? Lẽ nào nơi này của lão đệ không đủ chỗ cho lão huynh ăn ở hay sao?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy chỉ cười đáp lại, đúng lúc này Anh Tử bước vào, Đỗ Văn Hạo liền ra lệnh cho Anh Tử mau đi chuẩn bị phòng cho Cổ Nhất Phi.
Cổ Nhất Phi nói: “Nghe tiểu muội nói, mấy vị phu nhân của lão đệ ai nấy cũng xinh đẹp tuyệt trần, uyển vũ du long, sao không gọi họ ra đây để lão huynh ngắm một chút?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền đáp: “Việc này thì có gì là khó, vậy nhưng ngũ phu nhân của tiểu đệ đang đi nhập hàng ở xa, lục phu nhân thì vừa mới sinh em bé, những người khác thì tiểu đệ sẽ gọi lên bái kiến Cổ đại nhân!”
Cổ Nhất Phi nói: “Lão đệ thật đúng là, ta đến đây để gặp mấy vị phu nhân của đệ, thế mà lão đệ cứ mở miệng Cổ đại nhân nghe mà ta thấy ngứa tai quá!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mỉm cười, rồi đứng dậy gọi một đứa nha hoàn tới nói: “Đi gọi đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân vào đây, nói là có Cổ đại ca đến chơi, bảo bọn họ ra bái kiến huynh trưởng đại nhân.”
Cổ Nhất Phi nghe vậy bật cười ha hả nói: “Lão đệ vẫn không bỏ được hai từ đại nhân, làm gì có ai gọi là huynh trưởng đại nhân bao giờ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Cổ đại nhân là người bình dị dễ gần, nếu như tiểu đệ cứ gọi đại ca này nọ, thì mới gọi là không hợp với lẽ đời!”
Cổ Nhất Phi nói: “Có gì mà không hợp với lẽ đời, ta thấy vô cùng hợp lý, ta và lão đệ rất có duyên với nhau, tâm đầu ý hợp, chờ gặp mặt xong mấy người em dâu của ta, là ta sẽ ra Ngũ Vị Đường của lão đệ xem sao, ta lúc trước vốn định qua đó, nhưng ai ngờ vừa mới đi đến cổng thấy người ta xếp hàng dài quá, nên ta thấy nản không dám đứng đó nữa! Chắc là phải chờ lão đệ dắt ta vào trong đỡ phải xếp hàng mới được!” Đỗ Văn Hạo nghe Cổ Nhất Phi nói vậy thì bật cười ha hả nói: “Vậy thì tiểu đệ cứ gọi là Cổ đại ca vậy! Lần này đại ca đến đây đúng là xem hội đua thuyền thật sao?”
Cổ Nhất Phi trầm ngâm một lúc, rồi nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu không thì lão đệ nghĩ ta vì ao mà đến đây chứ?”
Đúng lúc này thì Bàng Vũ Cầm, Vương Nhuận Tuyết, Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi bốn người đều bước vào trong đại sảnh.