“Đây là bức ‘Sinh mệnh’ của Picasso”.
“Đây là một kiệt tác của họa sĩ thiên tại theo chủ nghĩa siêu thực của thế kỷ 20, Joan Miró”.
“Bức tranh này là bút tích của họa sĩ Paul Cézanne!”
“Không ngờ trong tay ông chủ Hoàng nắm giữ nhiều kiệt tác như vậy, đúng là lợi hại!”
Sau khi bước vào, Dương Thanh không nhịn được tán thưởng khi nhìn thấy những bức tranh treo trên tường.
Hoàng Thiên Hành hơi ngạc nhiên.
Trong các bức tranh này không hề có ghi chú, vậy mà Dương Thanh lại có thể nói đúng tên của bức tranh và họa sĩ vẽ ra nó.
Lão ta càng thêm tò mò về Dương Thanh, một chàng trai chưa đến ba mươi tuổi có thực lực kinh người, trí tuệ siêu phàm và cả hiểu biết sâu rộng về hội họa.
Nhìn một cái đã nhận ra được nhiều tác phẩm nổi danh như vậy, chắc chắn phải là người có nghiên cứu.
“Đây là thẻ tre ghi chép pháp luật thời Tần được phát hiện ở huyện Vân Mộng, tỉnh Hồ Bắc”.
“Đây là chén Thố Hào thời Tống”.
“Còn đây là sứ Thanh Hoa của trấn Cảnh Đức!”
Dương Thanh chậm rãi tham quan, mỗi khi đứng trước một bức tranh hoặc món đồ cổ nào đó đều thở dài một tiếng.
Thấy anh nhận ra nhiều như vậy, Hoàng Thiên Hành sợ ngây người.
Lão ta không thể tưởng tượng nổi có một người trẻ tuổi vừa giỏi võ lại vừa hiểu biết như vậy.
Nếu ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một vị tướng quân văn võ song toàn.
Lão ta nào biết Dương Thanh không hề thua kém tướng quân cổ đại trong suy nghĩ của lão ta, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.
Tướng quân trấn thủ biên giới phía Bắc, thân phận và địa vị tôn quý đến nhường nào?
“Cậu Thanh thật tinh mắt! Không ngờ cậu lại nhận ra toàn bộ đồ cổ của tôi! Xin bái phục!”
Hoàng Thiên Hành không hề keo kiệt lời khen ngợi.
Từ lúc lựa chọn thỏa hiệp, lão ta đã có ý định hợp tác với Dương Thanh.
Nhưng con trai bị dọa thành kẻ ngốc và quản gia Cao Hùng thân thiết như người nhà của lão ta vẫn khiến lão ta thù hận Dương Thanh.
Nếu có cơ hội, lão ta sẽ không do dự giết chết anh.
Nghe lão ta khen ngợi, Dương Thanh chỉ cười nhạt một tiếng, quan sát khắp nơi cứ như đi vào một viện bảo tàng.
Hoàng Thiên Hành cẩn thận đi theo, trong lòng thấp thỏm không yên.
Dương Thanh nói có chuyện muốn nói với lão ta, nhưng giờ đây lại như một thằng nhà quê lên tỉnh tò mò ngắm nghía mọi thứ.
Nếu Dương Thanh không nhận ra nhiều đồ cổ như vậy, chắc chắn Hoàng Thiên Hành sẽ nghĩ anh là đồ ngu.
“Không biết cậu Thanh muốn nói gì với tôi?”
Hoàng Thiên Hành là một người nóng nảy.
Thường những người nóng nảy rất hấp tấp.
Dương Thanh không nói gì khiến lão ta rất sốt ruột.
Thấy Hoàng Thiên Hành không giữ nổi bình tĩnh, Dương Thanh mới ngừng tham quan, mỉm cười ngồi trên sofa làm bằng gỗ quý.
“Giữa tôi và ông chủ Hoàng không hề có thù oán, chỉ là người nhà họ Hoàng các ông cứ năm lần bảy lượt khiêu khích tôi, tôi nói không sai chứ?”
Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.
Hoàng Thiên Hành tỏ ra khó chịu, nhưng vẫn cố nén giận, trầm giọng nói: “Có gì cứ việc nói thẳng!”
“Nếu muốn kể tỉ mỉ thù oán giữa chúng ta, có thể bắt nguồn từ ba chuyện”.
Dương Thanh cười nói: “Đầu tiên, Hoàng Chung muốn chiếm đoạt quyền khống chế nơi tôi sống, kết quả bị tôi sỉ nhục trước mặt mọi người.
Nhà họ Hoàng lại cho rằng tôi sỉ nhục gia tộc các người”.
“Thứ hai, con của ông Hoàng Chính tưởng dẫn theo cao thủ hàng đầu là có thể làm gì được tôi.
Thật không may, ông ta đã thất bại, còn bị tôi dọa thành đồ đần”.
“Thứ ba, quản gia Cao Hùng thân thiết với ông như anh em ruột thịt cũng bởi vì con trai ông mới gặp phải kết cục hiện giờ!”
Dương Thanh vừa dứt lời, Hoàng Thiên Hành lập tức sa sầm mặt, ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt.
“Cậu sỉ nhục Hoàng Chung là chuyện tốt đối với tôi.
Nếu không, tôi không thể kiếm cớ thu hồi quyền thừa kế của cậu ta”.
“Thế nhưng cậu dọa con trai tôi thành kẻ ngốc, còn giết anh em tốt của tôi là Cao Hùng.
Cậu buộc phải trả giá vì hai chuyện này!”
Hoàng Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc dù lão ta e ngại Dương Thanh nhưng cũng không giấu giếm sát khí của mình.
Dương Thanh buồn cười nói: “Không biết ông chủ Hoàng định giết tôi thế nào?”
Hoàng Thiên Hành lạnh lùng đáp: “Một ngày nào đó, tôi sẽ tự tay giết chết cậu, báo thù rửa hận cho bọn họ!”
Dương Thanh lại thấy tán thưởng Hoàng Thiên Hành.
Ít nhất lão ta là một người coi trọng tình nghĩa.
“Nếu tôi nói, tôi đồng ý để Ngải Lâm chữa trị cho con ông và Cao Hùng chưa chết, ông có còn hận tôi nữa không?”
Dương Thanh chợt cười hỏi.
“Thật sao?”
Nghe vậy, Hoàng Thiên Hành kích động đứng bật dậy: “Cao Hùng thực sự còn sống sao?”
.