Trong một gia tộc, hình phạt lớn nhất là gạch một người ra khỏi gia phả, đặc biệt là trong một dòng họ như nhà họ Tô, người bị gạch ra gia phả sẽ bị coi như trò hề.
Hơn nữa, người họ Tô cả đời đều phục vụ vì nhà họ Tô, giống như Tô Thái và Tô Nhất Nhiên. Sau khi tốt nghiệp, họ làm việc trong tập đoàn của nhà họ Tô, bao gồm ngôi nhà họ ở và chiếc xe họ lái. Họ Tô bị rút khỏi gia phả tương đương với việc tước đoạt mọi thứ của họ.
Tôi Thái và Tô Nhất Nhiên sắc mặt đổi nhiên trở nên khó coi, kinh hoàng muốn giải thích.
Tô Du cơ bản không cho hai người cơ hội giải thích, quay người vào trong phòng khách, đóng cửa phòng khách lại.
Sau đó “phịch” một tiếng, hai người Tô Thái và Tô Nhất Nhiên, ngơ ngác nhìn cánh cửa phòng khách đóng kín trước mặt, trong lòng đã ghì xuống tận đáy.
“Không được, tôi không thể bị gạch khỏi nhà họ Tô, tôi phải nhờ cha xin gia chủ tha thứ, Tô Nhất Nhiên, cậu cũng gọi điện cho cha cậu nói đi!” Tô Thái lo lắng lấy điện thoại ra.
Tô Thái chưa kịp bấm gọi, thì điện thoại đã vang lên, là cha của Tô Thái gọi đến.
“Alô, cha, con vừa định gọi điện thoại cho cha đây, con…”
Tô Thái chưa kịp nói xong, đầu bên kia điện thoại liền vang lên tiếng mắng chửi: “Mày làm cái gì vậy hả con? A?
Cha vừa nhận tin tức trong nhà gửi đến, gia đình chúng ta, bị đuổi ra khỏi Tô Thị rồi, mày làm cái gì vậy hả?”
Tô Thái nghe giọng nói trên điện thoại, tia hy vọng cuối cùng trong lòng cũng tan tành mây khói.
Tô Du ở trong phòng họp, căn bản là không quan tâm hai thằng cháu không nghe lời này sau khi rời khỏi nhà họ Tô sẽ xảy ra chuyện gì, những người như vậy ở lại nhà họ Tô, chỉ là làm mắt mặt nhà họ Tô mà thôi.
Buổi chiều, Lâm Ngữ Lam đưa Tô Du đến mộ của mẹ cô, đây là lần đầu tiên người nhà họ Tô đến đây sau nhiều năm sau khi mẹ cô mắt.
“Tư Nguyệt, nhiều năm như vậy, thiệt thòi cho gia đình em rồi. Năm đó, khi nhà họ Tô có chuyện, cha chúng ta đuồi em ra khỏi nhà, cũng là vì lực bất tòng tâm không còn cách nào khác. Chuyện này, ngay cả ngày cha mắt, ông ấy cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.