Hình như thây khô có cảm ứng, răng rắc vang lên, thò tay bắt lấyLinh Kiếm Địa Cấp, nhưng mà tốc độ bay của Linh Kiếm Địa Cấp nhanh mà thây khô chưa thích ứng hành động, cho nên chậm chạp hơn, bắt không dính.
Linh Kiếm Địa Cấp thu hồi vào trong cơ thể, Huyền Thiên tập trung tinh thần nhìn qua chỗ Linh Kiếm Địa Cấp vừa rồi bổ trúng, lúc này mồ hôi lạnh tuôn ra, trên người thây khô còn không có chút dấu vết nào cả.
Thây khô này quả thật quá chắc chắn, thậm chí Linh Kiếm Địa Cấp cũng không lưu lại chút dấu vết nào, thân thể Huyền Thiên so sánh với thây khô này giống như đom đóm đòi tranh sáng với trăng, trình độ chắc chắn của thây khô ít nhất đã ở có trình độ Thiên cấp thần binh, thậm chí càng mạnh hơn nữa.
Thân thể chắc chắn như Thiên cấp thần binh thì làm sao mà đánh được nữa, thây khô đứng ở nơi đó, mặc cho Huyền Thiên thi triển công kích cường đại, cũng không thể tạo thành chút tổn thương nào, chút vết ngấn cũng không.
Thậm chí ngay cả lông xanh kia Linh Kiếm Địa Cấp cũng không chặt đứt được.
Kết quả như vậy là làm cho lòng người lạnh xuống, thực lực như vậy thì căn bản không phải Huyền Thiên so sánh được, Huyền Thiên muốn chém giết cổ thây khô này không còn chút hy vọng nào.
Về phần kiếm linh trong mi tâm, xác thực thập phần khủng bố, nhưng mà Huyền Thiên chưa từng thấy kiếm linh của thần kiếm tự chủ phát uy, trừ phi là có người sử dụng tinh thần công kích, xâm nhập vào trong mi tâm, khi đó kiếm linh của thần kiếm mới công kích, nhưng hiển nhiên thây khô không có làm như vậy.
Giờ khắc này Huyền Thiên không còn chút hy vọng nào!
Chẳng lẽ thật sự chết ở nơi này, biến thành đồ ăn của thây khô?
– Không – –
Nội tâm của Huyền Thiên rống to.
Hắn không cam lòng, hắn mang huyết hải thâm thù trên người, hiện tại hắn vừa bước vào con đường cường giả, có hy vọng báo thù.
Hắn còn muốn tranh phong với tinh tú trong thiên hạ, tranh giành vị trí vương giả.
Làm sao chết ở nơi này được?
Mặc dù có một ngày sẽ chết! Nhưng không phải là hiện tại, cũng không phải giờ phút này!
– Không – –
Huyền Thiên hét to một tiếng, địa cấp hạ phẩm bảo khí trong tay sáng ngời.
Tuy thân hãm tuyệt cảnh, nhưng mà Huyền Thiên cũng không có tuyệt vọng, hai tay của hắn cầm kiếm, cho dù là chân nguyên trong cơ thể hay là lực lượng thân thể, giờ phút này đều bộc phát tới trạng thái vượt mức bình thường, phát ra một kích mạnh nhất trong đời của hắn.
Cũng không có kiếm quang bắn ra, tất cả chân nguyên, lực lượng đều ẩn chứa trong thân kiếm, nhưng mà kiếm khí vừa bắn ra cũng đã chém vào hư không, vách đá bị chém thành vết cắt rất sâu.
Phanh!
Một kích tuyệt thế chém lên thây khô, tia chớp sáng ngời, hào quang chói mắt.
Lực phản chấn mạnh mẽ truyền tới, thân thể Huyền Thiên lui về phía sau bảy bước, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt Huyền Thiên nhìn chằm chằm vào thây khô, lập tức biến sắc, không có một chút dấu vết nào cả, chỉ có điều chém rụng mấy cọng lông xanh mà thôi.
Chẳng lẽ không có hy vọng gì thật sao?
Mặc dù Huyền Thiên tâm vững như thiết, nhưng giờ này cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Cùng một cỗ thây khô Thiên giai cảnh đỉnh phong đang đứng cách hắn không tới mười mét, lên trời không đường, xuống đất không cửa, cho dù là siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh chỉ sợ cũng có kết cục mệnh táng, biến thành đồ ăn trong miệng thây khô.
Mà Huyền Thiên lúc này vừa mới bước vào Địa giai cảnh không lâu mà thôi.
Tiểu Hổ lúc này lông dựng ngược đứng trên đầu vai của sHuyền Thiên, dường như biết công kích của nó với thây khô không có hiệu quả, cũng không có động thân, chỉ đứng trên vai của Huyền Thiên.
Đầu của thây khô hơi ngẩn lên, hốc mắt trống rỗng nhìn qua Huyền Thiên.
Máu tươi của Huyền Thiên mới là thứ hấp dẫn thây khô.
Răng rắc răng rắc – –
Thây khô đi mỗi bước giống như cây khô đang bị đạp nát, hành động còn chưa khôi phục hoàn toàn, đối với người bình thường mà nói thì vô cùng chậm chạp.
Nhưng Huyền Thiên cũng không dám có chỗ khinh thị thây khô này, một là không gian nơi này có hạn, cho dù thây khô hành động chậm chạp cũng chỉ cần mười hô hấp là đi tới chỗ của hắn, hai là tu vi của thây khô khi còn sống chính là siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh đỉnh phong, tuy hành động chậm chạp, nhưng một khi phát động công kích nói không chừng thế như lôi đình, nhanh như thiểm điện.