Tư Mã Đạo Tử dù sao cũng là nhân vật xếp thứ hai trên bảng nội cửu phẩm cao thủ, liền trở tay chém ngược về phía sau một kiếm.
“Keng!”
Đoạn Ngọc Hàn của Hoàn Huyền được rút ra khỏi bao, trong lúc Tư Mã Đạo Tử cùng Trần công công kiếm chưởng giao kích thì ánh đao chớp lên, đầu của Tư Mã Nguyên Hiển đã lìa khỏi cổ, thi thể đổ xuống đất.
Đoạn Ngọc Hàn của Hoàn Huyền đã trở lại trong vỏ, mà đầu lâu của Tư Mã Nguyên Hiển chết không nhắm mắt mới rơi xuống đất, máu phun gần một trượng, máu bắn tung tóe trên đường khiến người kinh tâm động phách.
Trần công công đánh xong một chưởng liền lui lại, chỉ là muốn ngăn cản Tư Mã Đạo Tử ra tay.
Tư Mã Đạo Tử sắc mặt tái nhợt như người chết, ngơ ngẩn nhìn di thể của con trai đáng thương đầu một nơi mình một nẻo, hai mắt phát ra thần sắc bi phẫn tuyệt vọng.
Hoàn Huyền giống như vừa làm một việc không đáng kể, nói: “Ta đối với Nguyên Hiển công tử đã là đặc biệt khai ân, khiến hắn chết được thống khoái. Nhưng ta đối với Lang Nhạ Vương sẽ càng tôn trọng hơn một chút, bảo đảm ngài có thể có một cơ hội quyết đấu công bằng. Đây là cơ hội cuối cùng để giết ta của Lang Nhạ Vương, ngài cần nắm thật chắc cơ hội này.”
Tư Mã Đạo Tử hít sâu một hơi, hai mắt bùng lên ngọn lửa hận thù, từ thời khắc này đã phục hồi lại lòng tin và đấu chí, cười lạnh nói: “Công bằng? Hừm! Đây là cái mà tên tặc tử ngươi gọi là công bằng sao?”
Hoàn Huyền cười nói: “Thế gian há có công bằng tuyệt đối? Lang Nhạ Vương càng phải hiểu đạo lý trong đó so với bất kỳ ai khác! Lùi xuống!”
Bọn người Tiều Túng vội vã lui về sau, Trần công công ở một bên khác cũng lùi ra đằng sau hàng trượng.
Hai mắt Tư Mã Đạo Tử bắn ra thần sắc kiên định, nhìn Hoàn Huyền chằm chằm không nháy mắt, hiển thị trong lòng đã có ý liều mạng.
Hoàn Huyền thầm vui mừng trong lòng, những việc hắn làm hồi nãy không ngoài việc muốn kích thích Tư Mã Đạo Tử có ý liều mạng, khiến y trong lòng còn chút cầu may, hi vọng có thể một mạng đổi một mạng. Cho dù Tư Mã Đạo Tử ở vào trạng thái cao nhất, Hoàn Huyền hắn cũng nắm chắc đùa giỡn đối phương trong lòng bàn tay, huống hồ hiện tại Tư Mã Đạo Tử mệt mỏi kiệt sức, cùng đường mạt lộ. Hi vọng lớn nhất của hắn là bắt sống Tư Mã Đạo Tử, lúc đó hắn sẽ có thể làm cho Tư Mã Đạo Tử chịu khuất nhục đến tột cùng, muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.
“Keng!”
Đoạn Ngọc Hàn lại ra khỏi vỏ, chỉ về hướng tư Mã Đạo Tử.
Một nét cười khiến Hoàn Huyền không thể đoán được dần dần hiện ra trên mặt Tư Mã Đạo Tử.
Khi Hoàn Huyền cảm thấy không thỏa đáng thì Tư Mã Đạo Tử đã lắc đầu than: “Hoàn Huyền ngươi có bao nhiêu phân lượng, có thể giấu được ta sao? Không tiến bộ, không tiến bộ, sự thật sẽ chứng minh cách nhìn của ta đối với ngươi là không sai.”
Hoàn Huyền hét lên một tiếng, Đoạn Ngọc Hàn hóa thành hàn quang, chém thẳng đến Tư Mã Đạo Tử ở cách ba trượng.
Tư Mã Đạo Tử điên cuồng hét lên, Vong Ngôn kiếm trong tay không tấn công về phía địch nhân lại vuốt qua cổ mình.
Trong sát na trước lúc cắt cổ tự vẫn, Tư Mã Đạo Tử nhớ đến Can Quy, lại nghĩ đến Hoàn Huyền chỉ có thể nhận được thi thể của mình mà thôi.
Hoàn Huyền bỗng chốc dừng bước, mặt lộ ra thần sắc thất vọng chán nản nhìn Tư Mã Đạo Tử đang ngã trước mặt hắn.
Trừ âm thanh lép bép của những ngọn đuốc vang bên ngoài, hoang thôn vắng lặng như tờ.
Khi mọi người nghĩ Hoàn Huyền sẽ cắt lấy đầu của Tư Mã Đạo Tử thì Hoàn Huyền lại chậm chậm cho đao vào trong bao, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm nói: “Tiếp theo là Lưu Lao Chi, rồi sẽ là Lưu Dụ.”
Đồ Phụng Tam đang ngồi bất động, dường như không biết có người đến gần.
Hương thơm theo gió thoang thoảng bay tới, một mỹ nữ mặc bộ dạ hành lộ ra hết dáng vẻ động nhân ngồi xuống đối diện với gã, không ngờ lại là Nhậm Thanh Thị đã lâu không gặp.
Đồ Phụng Tam nhìn về phía thị, trong lòng chấn động, không phải vì vẻ mĩ lệ nhiếp nhân của thị, mà vì cảm thấy không thể nắm bắt được độ nông sâu của thị nữa. Cảm giác này khiến gã không dám xuất thủ bừa bãi, nhưng thị lại là người mà Đồ Phụng Tam muốn giết nhất.
Nhậm Thanh Thị phát ra một tiếng cười buồn bã như thể nhìn thấu tâm ý gã, giống như vì thấy gã mà nổi lên tâm sự trùng trùng, sinh ra cảm xúc vô hạn. Mị lực của thị càng trở nên lôi cuốn, không chỉ từng tấc trên cơ thể thị đều tràn đầy sức sống mà điều lôi cuốn người ta nhất là đôi mắt đẹp mông lung giống như ngăn cách một tầng vũ trụ, khiến người ta không cách nào nhìn được thấu suốt, đâm càng hấp dẫn mọi người hơn nữa, dị lực lại càng câu hồn nhiếp phách.
Đồ Phụng Tam lạnh lùng nhìn thị, không nói gì. Đối với cái chết của Hầu Lượng Sinh, gã luôn cảm thấy đau đớn và thương xót trong lòng, cho nên đặc biệt chiếu cố Khoái Ân. Đồ Phụng Tam không dễ có cảm tình với người khác, mặc dù thời gian qua lại với Hầu Lượng Sinh tuy ngắn, nhưng gã lại rất thưởng thức tiết tháo, tài trí và sự thông thái của Hầu Lượng Sinh, khiến gã phải chân thành coi người ấy là tri kỷ. Vậy nên đối với kẻ hại chết Hầu Lượng Sinh là Nhậm Thanh Thị, gã thù hận ghê gớm.
Nhậm Thanh Thị hai mắt tràn đầy vẻ thê lương, dịu dàng hỏi: “Lưu Dụ đâu?”
Đồ Phụng Tam rầu rĩ nói: “Nhậm hậu cho rằng chúng ta vẫn có thể tin tưởng nhau được sao?”
Nhậm Thanh Thị ung dung nói: “Người muốn thành đại sự há có thể câu nệ tiểu tiết? Đạo lí này Đồ đương gia phải nên hiểu rõ hơn bất kỳ người nào khác. Nếu ta muốn bán đứng các người cho Hoàn Huyền, bảo đảm các người sẽ chết cực kỳ thê thảm. Chỉ với điểm này, Đồ đương gia vẫn không bằng lòng trả lời ta một vấn đề đơn giản như vậy sao?”
Đồ Phụng Tam trong lòng sợ hãi, khi hiểu được Nhậm Thanh Thị vì sao có thể tìm thấy gã. Sơ hở là từ Tống Bi Phong, bởi vì Tống Bi Phong từng đến Tạ gia ở hẻm Ô Y, do đó bị tai mắt của Nhậm Thanh Thị ở đó nắm được hành tung, theo chân đến nơi này rồi hiện thân tương kiến.
Cảm giác của gã không sai, Nhậm Thanh Thị xác thực công lực đại tiến, cho nên có thể giấu được sự đề cao cảnh giác của Tống Bi Phong.
Nhậm Thanh Thị lại hỏi: “Lưu Dụ có ở Kiến Khang không?”
Đồ Phụng Tam thầm thở dài một hơi, nói: “Hắn không ở đây.”
Đôi mắt đẹp của Nhậm Thanh Thị chăm chú nhìn gã, nhẹ nhàng nói: “Ta biết rõ Đồ đương gia trong lòng không thể xóa đi hận ý với ta, nhưng cừu nhân lớn nhất của Đồ đương gia phải là Hoàn Huyền mà không phải Nhậm Thanh Thị ta, đúng không?”
Đồ Phụng Tam dồn nén cảm xúc trong lòng, nhíu mày nói: “Dù cho là vậy, nhưng giữa chúng ta còn có thể hợp tác được sao?”
Nhậm Thanh Thị cười khổ nói: “Ta không muốn giải thích sự việc Hầu Lượng Sinh, thế nhưng nhìn thái độ hiện tại của Đồ đương gia đối với ta, khiến ta không thể chịu nổi đành phải nói thực tình ra cho ngươi biết, ta thật không có ý hại chết Hầu Lượng Sinh.”
Đồ Phụng Tam cười lạnh nói: “Thực là nực cười, tối đó nếu như ta không xuất thủ thì Hầu tiên sinh đã sớm mất mạng trên tay Nhậm hậu.”
Nhậm Thanh Thị nói: “Tối đó ta xác thực muốn hành thích Hầu Lượng Sinh nhằm trả thù Hoàn Huyền, nhưng lại bị ngươi cản trở. Khi ta đi gặp lại Hoàn Huyền lần nữa, tưởng rằng Hầu Lượng Sinh nhất định sẽ báo cho Hoàn Huyền biết việc này. Cho nên lúc trên đường rời khỏi Giang Lăng mới giải thích với Hoàn Huyền rằng ta gặp phải một người hoài nghi là Đồ Phụng Tam ngươi, còn theo chân ngươi đến thẳng Hầu phủ và cùng ngươi động thủ qua. Nào ngờ … nào ngờ Hầu Lượng Sinh lại che giấu việc này với Hoàn Huyền, khiến cho một kẻ đa nghi như Hoàn Huyền hoài nghi Hầu Lượng Sinh là gian tế mà ngươi gài trong doanh trại của hắn, mới phái người đi bắt Hầu Lượng Sinh về để tra hỏi. Nhưng Hầu Lượng Sinh lại đi trước một bước, uống thuốc độc tự tử. Ta thực không có lòng hại chết Hầu Lượng Sinh.”
Đồ Phụng Tam lặng lẽ lắng nghe, trên mặt không lộ biểu tình.
Nhậm Thanh Thị lại hỏi: “Lưu Dụ rốt cuộc có ở Kiến Khang không?”
Đồ Phụng Tam thở dài: “Ta thực không minh bạch, vì sao Nhậm hậu phải khổ sở truy hỏi tung tích Lưu Dụ? Tìm được hắn đối với Nhậm hậu có lợi gì?”
Nhậm Thanh Thị hời hợt nói: “Đạo lý rất đơn giản, bởi vì ta căm thù Hoàn Huyền.”
Đồ Phụng Tam biểu hiện ngạc nhiên đáp lại.
Nhậm Thanh Thi âu sầu nói: “Ta biết rõ tính tình Lưu Dụ, trong tình trạng như vậy, hắn tuyệt sẽ không trì hoãn ở Hải Diêm mà ngồi nhìn Hoàn Huyền tiêu diệt hoàng triều nhà Tư Mã, phá hủy Bắc Phủ Binh do Tạ Huyền một tay sáng lập ra.”
Đồ Phụng Tam trầm giọng nói: “Nhậm hậu đã hiểu tác phong hành sự của Lưu Dụ như thế thì phải đoán được hắn đến chỗ nào chứ.” truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Nhậm Thanh Thị hai mắt lấp lánh tinh quang hỏi: “Hắn ở Quảng Lăng, đúng không?”
Đồ Phụng Tam không trực tiếp trả lời, nhíu mày nói: “Ta vẫn không hiểu nguyên nhân Nhậm hậu muốn tìm Lưu Dụ.”
Nhậm Thanh Thị hời hợt đáp: “Bởi vì ta sợ hắn không hiểu chính xác tình hình, sẽ thua trận quyết chiến cùng Hoàn Huyền lần này.”
Đồ Phụng Tam quan sát kỹ thị một lúc lâu mới nói: “Nhậm hậu dường như tự cho là mình biết rõ một số việc mà chúng ta không biết.”
Nhậm Thanh Thị đáp lại ánh mắt sắc bén của gã, ôn nhu nói: “Những việc các người không biết còn rất nhiều! Ta dám nói, dù cho Lưu Dụ có thể khống chế Bắc Phủ Binh trong tay, nhưng theo tình huống phát triển trước mắt, cục diện của các người vẫn là thua nhiều thắng ít.”
Đồ Phụng Tam đột nhiên hỏi: “Cừu hận của Nhậm hậu đối với Hoàn Huyền sâu được bao nhiêu?”
Nhậm Thanh Thị mỉm cười nói: “Đồ đương gia lại hiểu lầm rồi. Ta với Hoàn Huyền kỳ thực có thể nói không có thâm cừu đại hận gì cả, nhưng ta lại vô cùng căm ghét hắn. Thích một người hoặc ghét một người đều không thể nói ra đạo lý được mà.”
Đồ Phụng Tam nói: “Cái này là nguyên nhân chính Nhậm hậu muốn giúp chúng ta sao?”
Nhậm Thanh Thị nói: “Có thể nói như vậy, nhưng đây chỉ là một phần nguyên nhân. Thứ nhất, ta và Hoàn Huyền không có khả năng tái hợp tác. Ôi! Nói trắng ra, Nhiếp Thiên Hoàn đã chết, đi theo Lưu Dụ trở thành sự lựa chọn duy nhất của ta, hơn nữa người mà ta cảm kích nhất chính là Lưu Dụ, ngươi nên minh bạch ta vì sao mà cảm kích hắn.”
Đồ Phụng Tam gật đầu biểu thị minh bạch.
Kẻ thù lớn nhất của Nhậm Thanh Thị là Tôn Ân, mà hiện tại Lưu Dụ đang đánh cho Thiên Sư quân thất điên bát đảo, khiến hận ý trong lòng Nhậm Thanh Thị được tiêu trừ.
Đồ Phụng Tam nói: “Người mà Nhậm hậu cảm kích nhất không phải Lưu Dụ mà là Yến Phi, bởi vì Tôn Ân đã mất mạng trong tay Yên Phi.”
Nhậm Thanh Thị liền run run nói: “Cái gì?”
Đồ Phụng Tam liền nói về trận chiến Ông Châu theo lời kể của Yến Phi, gã tịnh không tha thứ cho Nhậm Thanh Thị, nhưng vì lấy đại cục làm trọng, hi vọng từ chỗ Nhậm Thanh Thị có được nhiều tin tức tình báo liên quan đến Hoàn Huyền nữa.
Nhậm Thanh Thị là một nữ nhân chẳng đơn giản chút nào, chỉ nhìn kế sách của thị muốn giết Hầu Lượng Sinh để đả kích Hoàn Huyền, liền biết thị nắm bắt nhược điểm chí mạng của người khác vô cùng chuẩn xác. Thị đã nói Lưu Dụ ở thế hạ phong, tất nhiên có căn cứ, khiến Đồ Phụng Tam không dám xem thường nữa.
Đối với Đồ Phụng Tam mà nói thì giết chết Hoàn Huyền chính là việc quan trọng hàng đầu, còn các vấn đề khác đều có thể gác sang một bên.
Nhậm Thanh Thị nghe được nước mắt chảy như suối, tâm tình kích động.
Đồ Phụng Tam đợi đến lúc thị bình phục lại mới nói: “Nhậm hậu có thể nói cho bổn nhân, còn có việc gì liên quan đến Hoàn Huyền mà bọn ta chưa biết hay không?”
Nhậm Thanh Thị im lặng nửa khắc, sau đó chầm chậm nói: “Nếu như các người không thể giết chết Lý Thục Trang trước lúc tấn công Kiến Khang thì trận chiến này chắc chắn sẽ bại không nghi ngờ gì.”
Đồ Phụng Tam lập tức ngây người, ngạc nhiên nhìn thị.