Vậy nên tất cả đều nỗ lực trở thành quý tộc, đó cũng chính là lí do bọn chúng hăng hái chiến đấu, bởi cách nhanh nhất trở thành quý tộc chính là đánh trận, chỉ cần lập công liền được phong thưởng, còn những bách tính thì lại cam tâm tình nguyện làm nô lệ, đúng là một quốc gia biến thái, sinh ra những con người mang tư tưởng biến thái…
Nhóm người nhanh chóng trở lại, tất cả đều thuận lợi, thuận lợi đến mức nhàm chán, sau khi giao dịch xong, tàu buôn liền quay đầu…
Nhìn những người Phù Tang ở phía xa vẫn nhìn chằm chằm vào họ, Lãnh Thiên Minh biết, bọn chúng sắp hết nhẫn nại rồi…
“Như Ý cô nương, cô có biết bản tính của những kẻ Phù Tang kia chăng?”
“Không hiểu rõ lắm, nhưng phụ thân đã nói, bọn chúng chắc chắc không phải thứ tốt lành gì, trước đây bọn chúng không hề bỏ tiền ra mua những món đồ này, chỉ đi khắp nơi cướp bóc, hai năm nay hải quân suy yếu, không còn cách nào khác, chúng mới tiến hành mua bán với chúng ta”.
Lãnh Thiên Minh gật đầu, nói: “Ta cảm thấy mọi người không nên đến đây nữa, nếu ta đoán không nhầm, mọi người và tàu của mọi người, đã bị người Phù Tang nhằm vào rồi”.
“Chàng thanh niên nhãn quang không tồi”.
Một âm thanh vang lên từ phía sau, là Nhan Cương.
“Kỳ thực, từ lần trước ta đã nhận ra có gì đó không ổn, những người Phù Tang này, hiện tại thiếu nhất là chiến hạm, mà tàu buôn của chúng ta chính là lựa chọn tốt nhất, ước chừng bọn chúng đang chờ cơ hội giam giữ tất cả tàu buôn. Nếu không phải vì tích tiền mua tàu mới, ta cũng sẽ không đặt chân đến đây thêm lần nào nữa…”
“Nhan thúc, có bao nhiêu tàu buôn làm ăn với người Phù Tang?”
“Kiểu gì cũng phải tầm ba đến năm trăm, mặc dù mọi người đều không thích người Phù Tang, nhưng bọn chúng trả giá cao mà…haiz…đều vì cuộc sống cả…”
“Có thể liên hệ các tàu buôn khác không?”
Nhan Cương nghi hoặc nhìn Lãnh Thiên Minh, nhưng vẫn đáp: “Đương nhiên có thể, bọn ta đều trong hội thương nhân, định kỳ họp mặt”.
“Tốt…vậy thúc giúp ta một chuyện, nếu đột nhiên các tàu buôn nhận được đơn đặt hàng từ Phù Tang cùng lúc, nhất định phải cảnh báo bọn họ, rất có thể khi đó, là lúc bọn chúng bắt đầu rục rịch ra tay”.
Nhan Cương mặc dù chỉ là một thương nhân, nhưng dù gì cũng đã bôn ba khắp các nước, buôn bán hơn mười năm, nhãn quang vô cùng tinh tường, trực giác nói với ông ta, người thanh niên này không đơn giản, bởi những gì người này quan sát thấy, căn bản vượt xa tầm nhìn của ông ta.
“Lãnh công tử, công tử rốt cuộc là ai?”