Diên nhìn Hứa Minh Tâm lên máy bay đi mất, trong mắt cậu là vẻ lưu luyến không nỡ.
Hôm qua chính là ngày khó quên mất trong đời cậu, cực kì đặc biệt, cực kì vui vẻ, cực kì… Quý giá.
Trên lâu, mẹ cậu đang đứng trên ban công nhìn xuống.
Bóng lưng cậu thật sự rất nhỏ, rất gầy khiến con người ta phải thấy đau lòng.
Máy bay đã đi rất xa nhưng cậu vẫn không thể dời mắt.
Cuối cùng Strzyga phải lên tiếng nhắc nhở: “Cô chủ, về thôi, ngoài này trời lạnh lắm.”
Chú Strzyga, chú nói xem…
Chúng tôi có thể gặp lại nhau lần nữa không?”
“Có thể, chỉ cần cô chủ muốn.”
“Tôi không muốn.” Cậu cụp mắt xuống, giọng nói hơi trầm và khàn khàn: “Cần gì phải vì lòng tham của chính bản thân mình mà đi hại một người vô tội như thế: Vào trong thôi, sau này đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.
Cậu hít thật sau, đau khổ nhắm mắt lại. Mở mắt ra lần nữa, đó vẫn là Diên lạnh lẽo vô tình.
Hứa Minh Tâm về tới nhà thì tác dụng của thuốc mê vẫn chưa hết, cô nằm đó mê man hơn nửa tiếng đồng hồ mới mơ màng tỉnh dậy.
Cô ngồi dậy và nhìn ra ban công, cảm thấy mình cứ như đang mơ.
Cô cũng không biết được đâu là thật và đâu là giả nữa.
Cô đến nhà Diên, tất cả đều là lâu đài, cô còn nhìn thấy sân golf.
Cô lại làm bánh ngọt cho Diên, còn ngủ cùng cô bé, sáng nay còn đau buồn vì chuyện pháo hoa bị ướt.
Tất cả mọi thứ vẫn còn hiện lên rõ mồn một trước mắt, nhưng… Cô lại thấy như đang mơ.