– Tuy ta chưa từng để ngươi ở trong lòng, nhưng nếu đến rồi, vậy thì giải quyết cho gọn.
Nhìn Phong Viêm nhấp môi, nỗ lực muốn nói chuyện, Lăng Hàn nha một hồi, mang Phong Viêm đi, rời xa bộ thần linh di cốt kia.
– Lăng Hàn, ngươi ỷ thế hiếp người, tính là anh hùng gì!
Phong Viêm trách mắng.
Lăng Hàn kinh ngạc nói:
– Có phải lỗ tai của ta xảy ra vấn đề không, ngươi sẽ nói ra loại lời không có trình độ này? Lúc trước thời điểm ngươi ở Vũ Quốc, không phải ỷ có sư phụ Linh Anh Cảnh, muốn giết ta ngay trên đường sao? Cầm pháp chỉ của Linh Anh Cảnh, lấy lông gà làm lệnh tiễn, rất hung hăng nha?
– Ta tốt xấu gì cũng bằng thực lực của mình, làm sao thành ỷ thế hiếp người?
– Phong Viêm, ngươi thật khiến người ta xem thường!
Phong Viêm bị hắn nói tới đỏ cả mặt, lúc trước hắn xác thực vô cùng đắc ý, thậm chí ngay cả Vũ Hoàng cũng không để vào mắt, kết quả, chính là Vũ Hoàng bị hắn không nhìn kia, lại bùng nổ ra thực lực kinh người, oanh tất cả cao thủ mà Đông Nguyệt Tông phái ra trở lại.
Nếu như lúc đó hắn điệu thấp, có thể Vũ Hoàng sẽ không nhúng tay!
Đáng tiếc, vạn sự không có nếu như.
– Lăng Hàn, có gan cho ta ba năm thời gian, đợi ta tiến vào Sinh Hoa lại tái chiến!
Phong Viêm ngang nhiên nói, hắn nắm giữ huyết mạch của Thượng Cổ Thần Thú, tốc độ tiến cảnh nhanh kinh người.
– Não khuyết!
Lăng Hàn lắc đầu.
– Không bao lâu nữa ca sẽ đi Trung Châu chơi, còn chờ ngươi ba năm? Đến thời điểm đó mộ phần của ngươi đã xanh cỏ!
– Ngươi, ngươi muốn giết ta? Nơi này là Đông Nguyệt Tông!
Phong Viêm giận dữ hét.
– Ngươi quá để ý mình rồi, ta giết ngươi thì lại làm sao, bảo đảm đánh rắm không có!
Lăng Hàn vỗ vỗ mặt của Phong Viêm nói.
– Ngươi còn có di ngôn gì không? Nể tình cùng là người Vũ Quốc, ta sẽ tận lực thay ngươi hoàn thành.
– Ngươi không thể giết ta! Ta là đệ tử của Linh Anh Cảnh!
Phong Viêm đột nhiên rát cổ họng kêu lên.
– Sư phụ, cứu ta! Cứu ta!
– Gọi đi, gọi rách cổ họng cũng không có ai cứu ngươi.
Lăng Hàn cười nói.
– Lăng đại sư, có thể cho chút mặt mũi, thả tiểu đồ một con đường sống hay không?
Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ đằng xa truyền tới, mơ hồ có thể thấy được một lão giả lông mày trắng đang lập trên không trung, thân hình cao lớn, mặc bố y màu trắng, rất có vẻ tiên phong đạo cốt.
Thạch Hà Thuận, cường giả Linh Anh Cảnh của Đông Nguyệt Tông, cũng là sư phụ của Phong Viêm.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
– Tại sao phải cho ngươi mặt mũi, ngươi là món đồ gì?
Tê… lại dám nói chuyện với cường giả Linh Anh Cảnh như vậy?
Mọi người đầu tiên là cả kinh, nhưng tỉ mỉ nghĩ, Lăng Hàn thật có tư cách như vậy!
Nếu không phải nơi này là Bắc Vực, cấp độ võ đạo không giống, đổi đến Trung Châu, Linh Anh Cảnh chỉ có thể quỳ liếm giày cho Đan sư Thiên Cấp, có thể có “mặt mũi” gì? Có điều, dù sao nơi này cũng là Bắc Vực, Linh Anh Cảnh là tồn tại chí cao chí thượng, chống đối một vị Linh Anh Cảnh như vậy, thật không tốt lắm đâu.
Thạch Hà Thuận tức giận đến da mặt co rúm, vẻ tiên phong đạo cốt trong nháy mắt tiêu tan, hắn uy nghiêm đáng sợ chỉ vào Lăng Hàn nói:
– Tiểu bối, ngươi dám động đồ nhi của lão phu một cọng lông, lão phu liền giết ngươi!
– Có phải ta nên làm ra bộ dáng sợ sệt đến phối hợp ngươi không?
Lăng Hàn xì mũi nói.
– Đáng tiếc, tuy ngươi sống cao tuổi rồi, nhưng căn bản không đáng kính, vì lẽ đó qua chỗ nào mát mẽ đợi đi, muốn cứu người thì đến, ta liền làm thịt con chó già ngươi luôn!
Thạch Hà Thuận phẫn nộ đến ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng có thần linh di cốt trấn áp, hắn căn bản không dám tới gần, bằng không hắn khẳng định cũng sẽ như những người khác, bị cỗ khí tức chí cao kia trấn áp đến không thể động đậy.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói với Phong Viêm:
– Ngươi xem, ngay cả sư phụ của ngươi cũng không có biện pháp, ngươi vẫn là ngoan ngoãn nhận mệnh đi!
—————