Mục Trần đăm chiêu. Di tích này ngoài cái gọi là truyền thừa ra, thì cái mà hắn muốn nhất chính là gốc Cửu Dương Linh Chi, nguyên liệu bắt buộc để tu luyện Đại Nhật Bất Diệt Thân. Bảo khố quý trọng và hiếm lạ cấp bậc đó thì luôn luôn sẽ bị cường giả Chí Tôn để mắt tới. Nếu ở nơi khác có lẽ hắn chẳng đủ can đảm để nhúng tay vào, thế nhưng đại lục di tích này đúng là cơ hội ngàn năm có một, hắn phải tranh thủ dịp này giành được gốc Cửu Dương Linh Chi vào tay.
– Trong di tích Mộc Thần Điện hẳn phải có một một vùng linh bảo sơn, thiên địa linh vật quý hiếm rất nhiều, trong đó có một thứ ta rất cần. Nên đến đó trước đã.
Mục Trần nói với Ôn Thanh Tuyền, quan hệ hợp tác nên hắn phải nói rõ với các nàng trước.
Ôn Thanh Tuyền nhíu mày ngạc nhiên
– Linh bảo sơn? Người khác tiến vào đây đều đi tìm truyền thừa trước hết, ngươi lại đi tìm bảo vật trước, có lộn không vậy?
Mục Trần im lặng, tình hình bình thường thì đúng là nên như vậy, nhưng hắn lại rất cấp thiết muốn lấy được Cửu Dương Linh Chi. Nếu như chậm chân để lọt vào tay kẻ khác, thì biết đến bao giờ mới gặp được một gốc Cửu Dương Linh Chi khác đây?
Hành động như vậy thật sự rất có ích cho hắn, nhưng với người khác thì không hẳn. Ôn Thanh Tuyền lại là cô gái rất có chủ kiến, lại cường thế mạnh mẽ, xưa nay có lẽ hợp tác chỉ có nàng làm chủ soái, ai nấy đều phải nghe nàng dặn dò, hắn không tin nàng ta sẽ ngoan ngoãn đi theo hắn.
Mục Trần đang bí không biết nói gì, thần sắc thản nhiên của Ôn Thanh Tuyền loại toát ra một nụ cười, nàng ta phất phất tay:
– Tuy quyết định của ngươi không hay cho lắm, bất quá tạm tin ngươi một lần, nhưng mà ta nói trước, nếu tới cái linh bảo sơn đó mà thu hoạch không làm ta hài lòng, thì ta sẽ tính sổ lên ngươi đấy.
Mục Trần nhìn thấy cô nàng sắc mặt xoay nhanh như chong chóng, càng cảm thấy Ôn Thanh Tuyền vô cùng khó đối phó. Thật nếu nói về độ khó chẳng cũng phải ngang ngửa Lạc Li năm xưa, chỉ khác là nàng ta không xách kiếm ra đuổi giết hắn nửa năm mà thôi…
– Nhưng diện tích Mộc Thần Điện rộng lớn như thế, ngươi biết vị trí linh bảo sơn ở đâu không? Chẳng lẽ định đi mò?
Lạc Li đột nhiên dò hỏi.
Mục Trần nghe vậy sửng sốt rồi ảo não gật đầu. Đúng là hắn định như vậy…
– Ta thật là muốn ăn cả xương ngươi, vậy mà cũng đòi tầm bảo.
Ôn Thanh Tuyền trợn trắng nghiến răng hăm he Mục Trần.
– Ngươi có cách?
Mục Trần chợt quay lại hỏi.
– Ngươi đã nói linh bảo sơn có không ít dị bảo linh vật, ta nghĩ thời viễn cổ phải được xem là bảo viên của Mộc Thần Điện, một khu vực chuyên trồng trọt những bảo vật. Mà những thế lực lớn, đại chủng tộc hiện nay cũng có những khu vực tương tự, và nó đều có một điểm chung.
Ôn Thanh Tuyền mỉm cười:
– Chính là nơi có linh khí thiên địa lưu động lớn nhất.
Mục Trần le lưỡi vuốt cằm. Xuất thân từ Bắc Linh cảnh nhỏ bé, tuy cha hắn cũng là chủ một Mục vực, nhưng cái khu vực nhỏ nhoi đó làm gì có tư cách xây dựng cái gì gọi là bảo viên. Với cái kiến thức “thế lực lớn, đại chủng tộc” kia của cô nàng rắc rối thì hắn hoàn toàn mù tịt, đành phải hỏi lại:
– Vậy phải làm thế nào tìm ra khu vực có linh khí thiên địa lưu động lớn nhất?
– Dĩ nhiên phải có công cụ chuyên tìm kiếm, chẳng lẽ bằng thực lực mà cảm ứng được à?
Ôn Thanh Tuyền lại được dịp lên mặt.
– Bọn ta không có đồ chơi đó.
Mục Trần đỏ mặt, thẹn quá hóa giận.
– Nam nhi thật không đáng trông chờ mà…
Ôn Thanh Tuyền thở dài một hơi, quay lại phẩy tay. Cô gái hiền hòa An Nhã lập tức lôi ra một hào quang sáng loáng, một dụng cụ nhìn như la bàn xuất hiện, đưa cho Ôn Thanh Tuyền.
Ôn Thanh Tuyền cầm la bàn, rót linh lực vào để sử dụng. Mục Trần tròn mắt nhìn thấy bề mặt chiếc la bàn xuất hiện một chiếc kim hào quang xoay như chong chóng, rồi một mũi tên to hiện lên trên mặt, chỉ về hướng tây bắc.
– Tìm được rồi, hướng kia hẳn là có linh bảo sơn.
Ôn Thanh Tuyền cất đi la bàn, cười lớn đắc ý:
– Khâm phục chưa?
Mục Trần quạu, cảm giác hắn như bị Ôn Thanh Tuyền quay như dế.
– Đi thôi!
Mục Trần mở miệng hằn học.
Lạc Li nhìn thấy dáng vẻ tức tối của hắn chỉ mỉm cười lắc đầu, nắm lấy tay hắn ra chiều an ủi.
– Vẫn là vợ ta tốt nhất.
Mục Trần nắm lấy bàn tay mềm mại, toét miệng cười, bất thình lình vươn qua hôn lên gương mặt xinh đẹp của Lạc Li.
Lạc Li đỏ mặt trước hành động bất ngờ của hắn, chỉ còn biết trừng mắt chịu trận.
– Không biết xấu hổ!
Ôn Thanh Tuyền thì nghiến răng giậm chân đùng đùng, tức tối quát Mục Trần.
– Ha ha, đi nào, đến linh bảo sơn đoạt bảo!
Mục Trần vui sướng cười khoái trá, chẳng thèm quan tâm Ôn Thanh Tuyền, kéo tay Lạc Li bay đi. Cả hai hóa thành hào quang biến mất trong tầm mắt. Ôn Thanh Tuyền tức tối giậm chân một hồi rồi cũng bay lên đuổi theo. Đám người còn lại chỉ còn biết lắc đầu tròn mắt bay sau.